Đây là suy nghĩ của mọi người trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh. Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch điên rồi, muốn cùng Hỗ gia đồng quy vu tận!
Hỗ Sĩ Minh ẩn dấu thực lực, từng một chút bại lộ ra, để cho mọi người líu lưỡi.
"Thì ra hắn lớn mạnh như thế! Sớm biết như vậy trước kia liền hung hăng làm thịt hắn rồi." Văn phòng Sunshine tạm thời sửa sang lại thành phòng ngủ, Tô Thi Thi một bên lật xem tin tức mới thấy vừa nói.
Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh, đang ở chậm rãi nhìn một chồng lớn giấy tờ lúc trước Tô Thi Thi ném cho anh kia, một chút ham muốn nói chuyện đều không có.
"Cái người phụ nữ phá của này! Còn có Tần Phong cái tên ngốc kia, còn nói cái gì thạc sĩ tài chính, từ đầu chính là ngu ngốc! Có nhiều chỗ rõ ràng không cần tiêu tốn nhiều tiền tiêu uổng phí như vậy, hai kẻ ngu ngốc này vậy mà lãng phí nhiều như vậy!"
Bùi Dịch nhắm mắt, anh vẫn lại là trầm mặc tốt hơn.
Tô Thi Thi nói hồi lâu, thấy Bùi Dịch không nói chuyện, thói hư tật xấu phát tác, đã nghĩ đi qua trêu chọc anh.
"Anh nói xem, hiện tại Hỗ Sĩ Minh có thể tức giận đến thổ huyết rồi hay không? Người của Hỗ gia phỏng chừng đều đã sợ chưa? Bọn họ có thể bỏ trốn hay không? Nếu như có biến khỏi Bắc Kinh rồi, đó là không còn gì tốt hơn rồi."
Bùi Dịch lật chuyển giấy tờ tay mạnh ngừng một trận, không ngẩng đầu, giọng nói có chút lạnh: "Trong năm phút đồng hồ vừa rồi, em nhắc tới người đàn ông khác hai mươi lần. Tô Thi Thi, anh không có ở đây mấy ngày nay, em lá gan lớn lên rồi phải không?"
Bùi Dịch nói xong, đặt giấy tờ xuống, từ từ ngẩng đầu lên.
Tô Thi Thi cả kinh lập tức quay đầu đi, cúi đầu, thật sự chăm chú lật tin tức xem.
Bùi Dịch nhíu mày: "Điện thoại có phóng xạ, không được nghịch chơi."
Tô Thi Thi chu mỏ, để điện thoại di động xuống, ôm lấy ipad đang đặt trên bàn trang điểm.
Bùi Dịch vặn mi: "Cái này đồng dạng có phóng xạ."
Tô Thi Thi mất hứng, đem ipad hướng trong lòng anh nhét vào: "Vậy anh giúp em đọc. Em phải biết tình hình mới nhất, miễn cho bị Hỗ Sĩ Minh âm rồi."
Bùi Dịch chỉ cảm thấy gân xanh ở huyệt Thái Dương điên cuồng mà lồi nhảy vài cái, có cảm giác muốn bạo phát rồi.
"Em tốt nhất không nên để cho anh xem, miễn cho anh nghĩ muốn giết chết các người!" Bùi Dịch lạnh lùng nói.
Tô Thi Thi tròng mắt hơi híp, liền ôm ipad chân chó bu lại, làm nũng nói: "Việc buôn bán cũng là anh lành nghề, em cùng Tần Phong cũng không tính toán kỹ lưỡng, cũng là anh đến đây giải quyết hậu quả đi."
"Cầm lấy!" Bùi Dịch thờ ơ.
Anh hiện tại thật là nhắm mắt làm ngơ, chẳng thế thì, thật sự sẽ bạo phát!
"Được thôi, mặc kệ liền không quản." Tô Thi Thi bĩu môi, "Dù sao Hỗ Sĩ Minh cũng sẽ không chiếm được ưu đãi, chẳng qua ôm hắn cùng nhau xong đời!"
Ôm hắn... Cùng nhau xong đời...
Bùi Dịch chỉ cảm thấy gân xanh trên trán cũng cần phải nhảy ra ngoài, hít một hơi thật sâu, mặt không chút thay đổi cầm lấy ipad, lật từng trang xem xét tin tức mới nhất thư ký Vương bọn họ gửi đến.
Tô Thi Thi híp mắt, cười đến giống tiểu hồ li một dạng.
Cô nằm ở trên giường, nhìn trần nhà màu trắng, thở dài nói: "Bùi Dịch, anh yên tâm. Em lập tức sẽ kiếm được tiền, sau đó xây cho anh một tòa nhà so với Thi Dịch vẫn còn xinh đẹp hơn!"
Tô Thi Thi nghiêng người, nháy mắt nhìn Bùi Dịch: "Chính là em lúc trước cầu hôn với anh thời điểm thiết kế tòa nhà kia, địa điểm em cũng đều đã chọn xong, đợi đủ tiền liền đi mua!"
"Anh yên tâm, em còn để lại tiền bạc đủ cho chúng ta sống một năm, hẳn không đói chết."
Bùi Dịch gân xanh trên trán nhảy lên, lạnh lùng nói: "Quay đầu đi."
"Để làm chi nha!" Tô Thi Thi làm nũng.
"Em còn dám câu dẫn anh, hậu quả tự chịu!"
Trong phòng ngủ nháy mắt yên ổn rồi.
Một lát sau, Bùi Dịch cầm tờ giấy viết địa chỉ cho Tô Thi Thi: "Để cho chú Lý đi nơi này dọn dẹp một phen, chúng ta buổi tối đi qua đó ở."
"Đây là khu dân cư cao cấp? Bùi Dịch, chúng ta hiện tại muốn tiết kiệm chi..."
"Anh mới vừa mua một căn nhà." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi sửng sốt một giây, từ trên giường bò lên, tức giận nói: "Anh cũng dám giấu tiền riêng!"
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, chột dạ dời đi mắt.
"Hừ, còn nói em phá của. Tiêu mấy trăm vạn mua một cái nhà lớn cao cấp, anh mới phá của!" Tô Thi Thi tức giận cực kỳ.
Bùi Dịch một câu cũng không dám nói.
Sớm biết thế, đã nói là của Tần Phong rồi.
"Hắt xì!" Biến thành kẻ nghèo hèn đang định đi máy bay về nước nương nhờ vào hai vợ chồng Thi Dịch, Tần Phong đột nhiên rùng mình một cái.
Trận này bão táp này, rất nhanh trở trành bão dữ. Vốn là Hỗ Sĩ Minh ác ý chèn ép, hiện giờ Bùi Dịch bọn họ thần tốc phản kích, trực tiếp làm cho cả thị trường đều hỗn loạn.
Sau cùng, liền ngay cả các ngành có quan hệ đều đã xuất động, nghiêm lệnh ngăn chặn bọn họ cái loại hành vi cạnh tranh bất lương này.
Tô Thi Thi trực tiếp đem mọi chuyện quăng phất cho Bùi Dịch, để cho anh đi giải quyết.
Bùi Dịch trong thư phòng ở nhà mới hai ngày, làm ra một bộ biện pháp đầy đủ "Đồng quy vu tận", nhưng vẫn bảo toàn ích lợi cho những công nhân bình thường xong, đem toàn bộ lực chú ý dồn vào phá hủy tập đoàn Hỗ thị đặt lên hàng đầu.
Trong thư phòng, Tần Phong xem xong kế hoạch của Bùi Dịch lập ra xong, khóe miệng giật giật, hơn nữa ngày nói không ra được một câu hoàn chỉnh.
"Có lời cứ nói, nói xong tôi sẽ tính sổ với cậu." Bùi Dịch liếc anh một cái, đưa tới một điếu thuốc.
Tần Phong nhận lấy điếu thuốc, bật lửa hung hăng hít một hơi, chậm rãi phun ra vòng khói: "Bùi Dịch, cậu có biết trong xã hội mẫu hệ có cái từ, kêu thê nô hay không?"
Tần Phong thẳng vào đánh giá Bùi Dịch: "Cậu hiện tại chính là điển hình thê nô!"
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn anh: "Nếu tôi nhớ không lầm, tôi trở thành thê nô, cậu cũng xuất không ít sức lực."
"Ha ha, cái kia... Tôi còn có việc, đi trước..." Tần Phong khẩn trương dụi tắt khói thuốc, đứng lên liền muốn chạy.
"Cậu xác định muốn thân không một xu đi gặp bạn gái?" Bùi Dịch lành lạnh nói.
Tần Phong mạnh dừng bước, xoay người, tức giận nói: "Tôi biến thành như vậy, là vì người nào!"
"Là người nào gạt tôi cùng Thi Thi cùng nhau hồ nháo?" Bùi Dịch cười lạnh.
Tần Phong lập tức liền yên, ngồi trở lại đến trên ghế dựa, một lần nữa đốt điếu thuốc: "Cậu có biết tôi thích Thi Thi như thế là có nguyên nhân. Bởi vì em ấy và tôi có suy nghĩ giống nhau. Bùi Dịch, gia đình của tôi vẫn đều dạy tôi là người một nhà muốn đoàn kết."
"Tựa như lần này, tôi nói tôi muốn giúp cậu, tôi khả năng sẽ làm hại trong nhà mất đi rất nhiều. Nhưng người nhà tôi một câu nói thừa đều không có, còn ủng hộ tôi."
Tần Phong nhìn Bùi Dịch, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc: "Bùi Dịch, tôi hùa theo Thi Thi nhưng đều không có dính vào hết. Chúng ta đã cho người nhà của mình lưu lại đường lui tốt rồi. Về sau Bắc Kinh không phải là có thể ít đi một Tần Tam thiếu thích tùy ý ra ngoài rải hoa nơi nơi sao, thật sự không có gì đáng ngại."
"Cậu không cần tự trách, chuyện này không phải cậu sai. Cậu lúc trước mai danh ẩn tích lập ra Hợp Hán, không phải là vì cha cậu. Hiện tại, Thi Thi dùng Hợp Hán tới giải trừ uy hiếp lớn nhất của cậu. Mặc kệ là vì người đã mất đi, hay vẫn lại là tốt cho người còn sống, chỉ cần đáng là được."
Bùi Dịch yên lặng ngồi ở trên ghế, hãm nhập đến chỗ trầm tư trong đó, thật lâu không nói gì.
Tần Phong cùng Tô Thi Thi bọn họ làm, anh đương nhiên hiểu rõ.
Anh cùng Hỗ gia, không phải ngươi chết chính là ta sống. Liền tính anh nghĩ muốn buông tha Hỗ gia không tiếp tục truy cứu, Hỗ gia cũng không có khả năng buông tha anh. Chỉ có triệt để đánh Hỗ gia, mới có thể giải trừ uy hiếp.
"Tần Phong, cảm ơn." Thật lâu sau, Bùi Dịch nhẹ giọng nói.
Tần Phong lộ ra cái nụ cười tà khí, nói: "Nhớ kỹ, đem Hỗ Sĩ Minh đóng đinh rồi. Chúng ta cũng chỉ có một một cơ hội!"
"Trước quản tốt chính chuyện của cậu. Thi Thi nói cậu cùng Ôn tiểu thư lại mâu thuẫn rồi hả? Cô ấy là một cô gái tốt, cậu nên quý trọng." Bùi Dịch bỗng nhiên nói.
Tần Phong sửng sốt, lập tức là lạ đánh giá anh: "Thật đúng là gần son thì đỏ gần mực thì đen, cậu bị Tô Thi Thi lây bệnh Bát Quái rồi hả?"
Bùi Dịch nhíu mày: "Luận Bát Quái, người nào so với được với vị kia nhà cậu."
Tần Phong im lặng.
Đột nhiên, Bùi Dịch liền dụi tắt khói, đứng lên liền hướng tới cửa sổ đi tới: "Khẩn trương đem thuốc dụi tắt!"
"Làm sao vậy?"
"Thi Thi đến đây!"
"Em ấy đến đây thì đến thôi, cậu để làm chi lại giống như chuột thấy mèo?" Tần Phong buồn bực rồi.
Bùi Dịch mở ra cửa sổ, quay đầu, đầu khẽ nâng, giống một con chim Khổng Tướckiêu ngạo một dạng nhìn Tần Phong bằng nửa con mắt: "Vợ của tôi mang thai rồi, hút thuốc không tốt."