Beta: Ryeo
Gió đêm hiu hiu, thổi vào người đã có một chút lạnh.
Khu vườn yên lặng bỗng truyền đến tiếng nức nở của một cô gái.
Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, vừa đi vừa thì thào nói: " Tôi không ngại để em kêu to đâu."
"Đê tiện!" Tô Thi Thi trừng mắt nhìn anh.
Dưới ánh trăng, có thể thấy tròng mắt đen trắng lóe sáng rõ ràng.
Bùi Dịch thoáng chốc nheo mắt, nhếch môi cười nói: "Em yên tâm, dù em có kêu to, thì cũng không có ai dám đến đây."
Anh nói xong, liền xiết chặt hai tay, ôm cô chặt hơn một chút: "Tôi thích em kêu lên đến cực điểm."
"Anh! Anh! Lưu manh!" Tô Thi Thi vô cùng xấu hổ, may là bốn phía đều tối đen, bằng không mặt cô đã đỏ tới mức không dám gặp người khác rồi.
"Uông uông!" Phía trước truyền đến một tràng tiếng chó sủa.
Tô Thi Thi kéo vạt áo Bùi Dịch, khẩn trương hỏi: "Anh không phải đến đây thật chứ? "
Người này thật sự muốn mang cô đến chuồng ngựa!
Trước kia hai người giữ lại con ngựa đen kia, những thứ khác đều đem về trang viên. Vì để yên tâm về con ngựa này cùng hai con chó, Bùi Dịch đã làm thêm một cái sân nhỏ ở hậu viện, xây chuồng ngựa cùng chuồng chó.
Đại cẩu tử nghe tiếng bước chân, hưng phấn kêu lên. Tiểu Vịnh trái lại không phản ứng. Tai chó rất thính, tất nhiên biết là bước chân của ai.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy hai con chó này đang cười nhạo cô. =^=
"Bùi Dịch, tôi biết sai rồi. Chúng ta trở về, được không? "
Nghe Tô Thi Thi cầu xin, Bùi Dịch cúi đầu liếc nhìn cô một cái: "Muộn rồi."
"Rốt cuộc ang muốn làm gì?" Tô Thi Thi trầm mặt, muốn nổi nóng.
"Em nói xem?" Bùi Dịch bước nhanh hơn, hai ba bước đã đến trước cửa chuồng.
"Hí...." Tiểu Hắc nhìn thấy chủ nhân, hí lên hai tiếng, rồi nhanh chóng im lặng.
Tô Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bùi Dịch bế lên lưng ngựa.
Cô sững sờ nhìn Bùi Dịch như nhìn thấy quái vật: "Đêm hôm khuya khoắt, anh không phải là muốn tôi cưỡi ngựa chứ?"
"Em sai rồi." Bùi Dịch nắm dây cương, vươn người nhảy lên, ngồi trên lưng ngựa, từ phía sau ôm lấy cô. Cằm Bùi Dịch đè lên vai cô, trầm giọng nói: "Không phải em cưỡi, là tôi."
Dừng lại một chút, anh tăng thêm lực đạo nói: "Cưỡi em!"
Là tôi cưỡi em - -
Tô Thi Thi trong đầu nổ tung một tiếng, vừa thẹn vừa tức, mắng: "Anh bệnh thần kinh."
"Bệnh thần kinh? Không sai, đổi mới rồi!" Bùi Dịch nhẹ nhàng giơ chân thúc, Tiểu Hắc lập tức đi ra ngoài.
"Tô Thi Thi, tôi sẽ để em biết nói tôi bệnh thần kinh là quá coi thường tôi rồi!"
"Không cần!" Mắt thấy ngựa muốn ra khỏi chuồng, tình thế nguy cấp, Tô Thi Thi sống chết ôm lấy cây cột, không chịu buông tay.
"Tôi không muốn đi!" Lúc này tâm trí cô tất cả đều cố gắng vận dụng những thuyết âm mưu để nghĩ cách.
Trời ạ, quá khủng bố rồi! Người đàn ông điên khùng này hẳn không phải muốn cưỡi ngựa trên đường lớn đi - -
Cô khóc lóc: "Tôi không đi!"
"Không đi?" Bùi Dịch ánh mắt u ám, nhìn bốn phía.
Chuồng ngựa mới được dọn dẹp qua, bây giờ còn rất sạch sẽ, bốn phía còn có hoa cỏ, nếu không nói, không ai nghĩ đây là chuồng ngựa.
Có thể miễn cưỡng chấp nhận.
"Vậy thì không đi." Bùi Dịch đột nhiên nói.
Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, quay đầu nịnh nọt anh: "Chúng ta... "
"Chúng ta làm ở trong này." Bùi Dịch tiếp lời cô, phá tan ảo tưởng của Tô Thi Thi.
Anh ôm lấy Tô Thi Thi, ôm cô lên xoay lại trên lưng ngựa.
Tô Thi Thi trên mặt tươi cười lập tức cứng đơ, nháy mắt tiếp theo người đã bị lật hẳn lại, ngồi đối diện với Bùi Dịch.
"Thích chỗ này, thì em nên nói sớm một chút, lãng phí thời gian." Bùi Dịch cười nham hiểm nhìn Tô Thi Thi, thân thể liền áp lên phía trước.
Tô Thi Thi hoàn toàn không có lực phản kháng, lập tức bị đè trên lưng ngựa.
"Anh...Anh...Chúng ta không nên ở chỗ này!" Tô Thi Thi thét to.
"Được, vậy ra bên ngoài." Bùi Dịch ra vẻ muốn kéo cô dậy.
Tô Thi Thi trong lòng run lên, hai tay níu chặt dây cương, sống chết không chịu dậy.
Ánh mắt Bùi Dịch ngày càng mờ, bỗng nhiên đổi ý, dùng sức kéo cô ngồi dậy.
"Lấy lòng tôi."
" Anh..."
Em gái nhà anh!
Tô Thi Thi hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó, những thứ này hẳn là rất điên cuồng.
Thời điểm cô tỉnh lại người đang ở trên giường, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ.
" Hí...." Cô vừa động đậy, đã cảm thấy lưng đau đớn vô cùng.
Cô thề ở trên ngựa tuyệt đối là cực kỳ cuồng dã, hiện tại toàn thân cô xương cốt như vỡ vụn không còn lành lặn!
"Tỉnh rồi?" Bên cạnh truyền đến một âm thanh trầm thấp, Tô Thi Thi toàn thân run lên, đau đớn đều quên sạch, vèo một cái ngồi dậy, tránh xa Bùi Dịch một thước
" Anh, sao anh lại ở trong này? Anh lại còn ở đây? Tôi nói cho anh, anh mà còn như vậy... Còn như vậy sẽ sớm bị trọc!" Tô Thi Thi trừng mắt, thở phì phì nói.
Khóe miệng Bùi Dịch giật giật, sắc mặt xấu như vừa ăn phải phân. Cô gái này vừa mở miệng đã muốn chọc anh nổi giận rồi.
Anh ngồi dậy, chăn theo ngực chảy xuống, lộ ra cơ bụng mê người.
"Nếu như vậy, tôi sẽ cạo sạch tóc trước, rồi mới cạo bóng đầu em, vừa hay cùng nhau - -" Anh áp sát vào Tô Thi Thi, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:"Xuất gia!"
Thật sự là bó tay rồi, khi làm hòa thường cũng phải lôi kéo cô làm ni cô, đây là có bao nhiêu yêu nhau giết nhau!
Tô Thi Thi không nói gì, ánh mắt nhìn cơ bụng rắn chắc kia của anh, kìm lòng không được nuốt nuốt nước miếng.
Dáng người anh không những đẹp, mà còn vô cùng gợi cảm - -
"Khụ khụ..." Mặt Tô Thi Thi thoáng chốc đỏ lên.
May mắn là Bùi Dịch đã xoay người xuống giường, Tô Thi Thi vẫn còn chăm chú nhìn.
Trơ mắt nhìn chăn chảy xuống, lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ của anh. Ngay sau đó cả cơ thể anh đều lộ ra trước mắt cô, thậm chí trên lưng còn có dấu móng tay của cô tối hôm qua.
"Ưm..." Tô Thi Thi vội vàng che mũi, máu cam muốn chảy ra rồi.
Cô thấy Bùi Dịch muốn đi toilet, hạ quyết tâm, một tay vén chăn, tiện tay lấy áo ngủ ở cái ghế cuối giường khoác lên người, hướng nhà vệ sinh chạy tới.
Cô chạy lên trước Bùi Dịch, vọt vào toilet, hung hăng đóng cửa " Ầm" một tiếng
Bùi Dịch sửng sốt, khóe miệng nhếch lên.
Ấu trĩ!
Tô Thi Thi ở trong rửa tay rất lâu mới đi ra, không ngờ Bùi Dịch vẫn ở trong phòng.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Tô Thi Thi đứng cách anh hai thước, cảnh giác nhìn anh, sợ thú tính lại bộc phát.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Hôm nay là chủ nhật."
Tô Thi Thi nhíu mày: "Chủ nhật tuần trước cũng không thấy anh nghỉ ngơi."
Giọng Bùi Dịch vẫn nhàn nhạt như cũ: "Tối hôm qua mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
Tô Thi Thi:....
Cô vẫn là không nói gì nữa thì tốt hơn, yên lặng đi đến phòng thay đồ.
Đi đến bên cạnh Bùi Dịch, anh đột nhiên duỗi tay về phía cô.
"Muốn làm gì? " Tô Thi Thi cảnh giác lùi lại một bước.
Bùi Dịch giơ di động trong tay lên: "Bà nội em gọi đến. "
"Cái gì? Sao anh không nói sớm?" Tô Thi Thi khẩn cấp đoạt lấy di động, quả nhiên là bà nội cô gọi tới, mà còn là gọi nhỡ.
Trong lòng cô cả kinh, cho rằng xảy ra chuyện gì, lập tức nhấn nút, vừa nói vừa đi ra ban công:" Bà nội, có chuyện gì vậy ạ?"
"Thi Thi, con đang bận sao?" Giọng Phương Ngọc Hoa trong điện thoại có chút trầm khàn.
Tô Thi Thi vừa nghe, tâm tình dậy sóng: "Bà nội, giọng bà sao vậy, bà bị cảm sao?"
"Không sao, bà khỏe." Tuy Phương Ngọc Hoa nói như vậy, nhưng giọng mũi phát ra vẫn khàn như cũ, như bị nhét một vật vào trong mũi.
"Giọng bà đã như thế này, có phải đã bị cảm không? Bà đã đi bệnh viện chưa? Đã uống thuốc chưa?" Tô Thi Thi sốt ruột hỏi han.
"Thi Thi, con đừng cuống, bà không sao thật mà. Là như này, bà ngoại con có chút chuyện muốn nói." Phương Ngọc Hoa trấn an.
"Bà ngoại có chuyện muốn nói với con?" Tô Thi Thi dậy sóng trong lòng.
Từ khi mẹ cô qua đời, tuy hàng năm cô đều đi thăm bà ngoại, nhưng cho đến giờ bà ngoại không nói với cô một câu, đột nhiên lại muốn nói, hẳn đã xảy ra chuyện gì?