Cô vừa rồi sao lại phát điên chạy đến Trạm Dẫn Lan trước mặt như thế này đây? Hiện tại tốt rồi, nên nói gì đây?
Nói, Trạm tiểu thư, cô hiện tại dáng vẻ thật thê thảm sao?
Chuyện này dường như có phần không quá nhân hậu đi.
Trạm Dẫn Lan tâm trạng lúc này so với Tô Thi Thi hẳn không tốt hơn chỗ nào, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, đều sắp bị thiêu cháy rồi.
"Trạm tiểu thư..."
"Bùi phu nhân, không biết Đồng Đồng thế nào rồi? Cô là chị dâu của thằng bé, vẫn nên là đi xem cậu bé đi." Trạm Dẫn Lan cướp lời Tô Thi Thi nói, không cho cô cơ hội lên tiếng.
Cô ta trong khoảng thời gian này có thể nói đối với Tô Thi Thi hiểu biết được đôi chút, cô gái này có thể nói ra cái lời hay gì đây?
Lúc này, thật là Trạm Dẫn Lan hiểu lầm Tô Thi Thi rồi.
Thấy cô ta vừa rồi muốn đi cứu Đoàn Tĩnh Đồng, Tô Thi Thi đối với cô ta vẫn là cực kỳ cảm kích. Nhưng nào biết đâu rằng, Trạm Dẫn Lan sẽ nói ra một câu như vậy.
Lúc này, người chung quanh dùng ánh mắt kia nhìn cô, như biến cô thành một bà chị dâu chuyên môn ức hiếp em chồng một dạng.
Tô Thi Thi bực mình rồi!
"Trạm tiểu thư, vớ da của cô rách rồi, khẩn trương dùng quần áo che lại đứng lên đi." Tô Thi Thi nói xong cởi áo khoác lông dê của chính mình, cực kỳ khách khí choàng lên trên người Trạm Dẫn Lan.
Sau khi cô phủ lên, cực kỳ săn sóc thay cô ta cài lên nút thắt, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Trên mặt cũng có chút da bị trầy xướt, vẫn lại là đi bệnh viện kiểm tra một phen. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu lỡ để lại sẹo thì thật đáng tiếc rồi."
Tô Thi Thi nói xong vỗ vỗ bả vai Trạm Dẫn Lan, dũng cảm nói: "Tôi để cho chú Lý đưa cô đi, thư ký Vương đã đi bệnh viện, cô cứ đến đó mọi chuyện giao cho anh ta là được."
Trạm Dẫn Lan đứng tại chỗ, trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, tức giận đến thiếu chút nữa vung tay ném áo khoác của Tô Thi Thi xuống.
Hôm nay, chuyện này đã mất mặt thật sự là đủ nhiều rồi!
Tô Thi Thi vậy mà vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội: "Trạm tiểu thư, là có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Dẫn Lan bị thương?" Lúc này, Bùi Dịch đúng lúc đi tới, đem áo khoác của chính mình ôn nhu choàng lên trên người Tô Thi Thi, nhìn sang Trạm Dẫn Lan nói, "Tôi cho người ta đưa cô đi bệnh viện."
"Không cần, trợ lý của em đang ở gần đây." Trạm Dẫn Lan theo bản năng cúi đầu, không nghĩ muốn để cho Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ thê thảm bây giờ của cô ta.
Bùi Dịch cúi đầu trừng mắt một cái nhìn Tô Thi Thi. Vừa rồi các cô nói chuyện anh nghe được rất rõ ràng, anh nếu còn không đi đến, Trạm Dẫn Lan phỏng chừng muốn bão nổi rồi.
Anh đối với miệng mồm cay độc có khả năng giết người không đền mạng của Tô Thi Thi thấu hiểu rất rõ.
Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch, đưa tay lên lén lút ở trên đùi anh nhéo một cái, ngầm nghiến răng.
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, lập tức ôm vai cô, đem cô dùng lực án vào trong ngực, cúi đầu phả vào bên tai cô, hạ giọng nói: "Ngứa da phải hay không? Chuyển biến tốt liền thu."
"Hừ, là do cô ta khiến em xuống đài không được trước." Tô Thi Thi nho nhỏ nói thầm.
Cô là cái loại người lòng dạ hẹp hòi không buông tha người khác sao?
Bùi Dịch bật cười.
Cô gái này có đôi khi thông minh lanh lợi làm cho người ta đau đầu.
Chỉ là bây giờ Trạm Dẫn Lan quả thật là vì Đoàn Tĩnh Đồng bị thương, Bùi Dịch không nghĩ muốn cô ta quá khó khăn.
"Chuyện vừa rồi, cám ơn em. Ngày khác anh sẽ để cho Đồng Đồng giáp mặt nhận lỗi với em." Bùi Dịch đối với Trạm Dẫn Lan trầm giọng nói.
Trạm Dẫn Lan đối với Đoàn Tĩnh Đồng bây giờ đều sớm phản xạ có điều kiện, lúc này lắc đầu nói: "Không cần, trẻ con vô tâm. Em... Em đi trước bệnh viện rồi."
Trạm Dẫn Lan nói xong, quay đầu bước đi. Lúc này, trợ lý của cô vừa lúc đuổi tới, đỡ cô hướng tới xe đi đến.
Không ai biết, lúc này Trạm Dẫn Lan trong lòng có bao nhiêu tức giận.
Vừa rồi bị té ngã như vậy hình tượng toàn bộ mất hết, sau đó lại bị Đoàn Tĩnh Đồng mắng đến không còn mặt mũi. Lại thêm nữa vừa rồi Tô Thi Thi kia một phen nói, quả thực để cho cô ta cảm thấy thật quá nhục nhã.
Trạm Dẫn Lan tức giận đến răng đều nhanh cắn rồi.
Tô Thi Thi thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu cười như không cười nhìn Bùi Dịch: "Đau lòng rồi hả?"
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Em trêu chọc cô ấy làm cái gì? Sợ cô ấy chạy vào trong nhà chúng ta không đủ siêng năng sao?"
Tô Thi Thi nhíu mày: "Vậy anh nhìn thấy cô ta càng nhiều, sẽ cùng cô ta tình xưa phục cháy sao?"
Bùi Dịch sắc mặt bá một phen liền trầm tiếp xuống, quát khẽ: "Tô Thi Thi!"
Tô Thi Thi vẻ mặt tươi cười nhất thời biến sắc mặt tốc độ cực nhanh: "Cho nên, em không biết sẽ làm cái gì với cô ta đâu? Chuyện này toàn bộ, đều là cô ta tự tìm!"
Tô Thi Thi cũng không muốn làm người lương thiện. Người hiền hay bị bắt nạt đạo lý cô biết rõ.
Hai mươi năm cô sống trên cuộc đời này, đối với Đoàn gia nơi chốn nhường nhịn, đạt được là cái gì? Mà cô bây giờ đối với Nhậm Tiếu Vi nơi chốn thỏa hiệp, đạt được lại là cái gì?
Bùi Dịch đã kết hôn, nếu Trạm Dẫn Lan trở về đường đường chính chính gặp mặt Bùi Dịch, Tô Thi Thi đương nhiên sẽ không keo kiệt như vậy. Người nào không có cái bạn gái trước hay mối tình đầu gì gì đó, cũng giống như phụ nữ lúc tuổi còn trẻ người nào không gặp được vài tên đàn ông cặn bã một dạng, Tô Thi Thi có thể lý giải chuyện quá khứ của bọn họ.
Nhưng Trạm Dẫn Lan biết rõ Bùi Dịch cùng cô ta đã không có khả năng nối lại tình xưa, nhưng vẫn lại là mượn cơ hội vẫn hướng trong nhà bọn họ chạy đến, nơi chốn tiếp cận Bùi Dịch.
Tô Thi Thi cảm thấy được, chính mình nếu còn rộng lượng tiếp tục nữa đó chính là đần độn rồi!
"Trước đó không dám, cô ta nếu tiếp tục như vậy nữa, em sẽ không khách khí rồi." Tô Thi Thi chu mỏ, trong giọng nói có chút ủy khuất.
Bùi Dịch tâm lập tức liền mềm lòng rồi, ôm chặt cô trong lòng, buồn cười nói: "Chịu thiệt rõ ràng là người khác, em trái lại còn tỏ ra ủy khuất trước rồi."
"Trong lòng em bực tức không được sao? Nếu là chồng của em trước hiện tại chạy về đây muốn cùng em nối tình xưa, biểu hiện của anh không chừng còn không bằng em nha."
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch mặt bá liền đen.
Tô Thi Thi vội vàng che miệng.
"Không xong, đắc ý vênh váo rồi."
Tô Thi Thi lặng lẽ hướng bên cạnh xê dịch, nghĩ muốn vụng trộm trốn. Đang lúc cô xoay người, hoảng sợ.
Chỉ thấy bên cạnh bọn họ, chẳng biết từ lúc nào đứng một vị cảnh sát. Vị này cảnh sát này nhìn qua cũng hơn hai mươi, so với Tô Thi Thi còn có vẻ tuổi nhỏ hơn.
Lúc này, hắn chính đang vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tô Thi Thi. Dáng vẻ kia, rất có lòng đầy căm phẫn bộ dáng.
Tô Thi Thi tại thấy rõ ràng mặt hắn khi đó, bỗng nhiên liền vui vẻ.
Vị này không phải là lúc trước đem Bùi Dịch bắt nhốt vào đội cảnh sát giao thông vị kia sao? Vừa rồi cô thật đúng là không phát hiện, cứu Trạm Dẫn Lan chính là hắn.
Tô Thi Thi trở nên quay đầu nhìn Bùi Dịch, cười đến không có ý tốt.
Bùi Dịch hiển nhiên cũng phát hiện vị này, mặt không chút thay đổi, kéo Tô Thi Thi đã muốn đi.
Lúc này, vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia tinh thần trọng nghĩa tràn đầy đi phía trước vượt qua hai bước, ngăn đón ở trước mặt bọn họ: "Các người hai vị, có biết hay không để cho một đứa bé cưỡi ngựa trên đường phố, là rất nguy hiểm?"
"Các người biết vừa rồi thiếu chút nữa gây ra nhiều tai họa sao? Đã khiến vài người bị thương!" Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia tức giận giáo huấn nói.
Tô Thi Thi xấu hổ cười: "Chúng tôi sẽ phụ trách phí trị liệu."
"Ngu ngốc..." Bùi Dịch yên lặng thở dài, nghĩ muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Quả nhiên, Tô Thi Thi lời kia vừa thốt ra, liền chọc tổ ong vò vẽ rồi.
Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia trợn mắt trừng trừng, lập tức giáo huấn: "Cô cho là có tiền liền khá lắm sao? Tiền bạc là vạn năng à? Nếu vừa nãy xuất hiện sự cố giao thông ngoài ý muốn, có người thương vong mà nói, dùng tiền bạc có thể mua trở về à?"
"Các người những kẻ có tiền này, thật sự là một chút cũng không đem tánh mạng người khác coi là quan trọng!"
Tô Thi Thi lúc nói ra câu nói kia liền hối hận, khóc không ra nước mắt nhìn vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi này.
Vị cảnh sát này có phải có thù với người giàu có hay không?
Tô Thi Thi rất muốn nói, cô rất nghèo đó, hiểu không?!
Lúc này, cô lặng lẽ hướng Bùi Dịch nháy mắt: "Làm sao bây giờ?"
Cô thật sự không nghĩ muốn ở trên đường cái cãi nhau nha! Ngày mai sẽ lên trang nhất đó!
Hôm nay 1 chương thôi 😧😧😧😧