Nhậm Tiếu Vi xem lão già trước mắt đang nổi giận, trong lòng chỉ có chán ghét.
"Biết rõ thì như thế nào?" Nhậm Tiếu Vi hít vào một hơi, bất chấp tất cả nói, "Ông là muốn trở mặt, được..."
"Nhậm Tiếu Vi, tôi mặc kệ bà cùng Hỗ Khai Văn có phải người quen cũ gì đó hay không, hiện tại bà là phu nhân của tôi, bà tốt nhất an phận một chút, đừng làm ra chuyện để cho tất cả mọi người trên mặt không thể ngẩn đầu nhìn người khác!" Đoàn Kế Hùng cắt ngang lời Nhậm Tiếu Vi muốn nói, thở phì phì nói.
Nhậm Tiếu Vi ngây ngẩn cả người, trong lòng chậm là kinh ngạc.
Vừa rồi, bà thiếu chút nữa liền toàn bộ nói ra, nhưng không nghĩ tới Đoàn Kế Hùng thực ra là ý tứ này!
"Ông ta không biết?" Nhậm Tiếu Vi tâm tư rất nhanh xoay ngược lại, mặt không đổi sắc nhìn Đoàn Kế Hùng liếc mắt một cái.
"Lão gia hỏa này là muốn lừa mình nói?" Nhậm Tiếu Vi xác định Đoàn Kế Hùng hẳn là không biết nhiều như vậy, trong lòng yên tâm rất nhiều.
Hiện tại, còn không phải thời điểm ngả bài.
Bà trấn định lại, hỏi: "Ông có chuyện gì, nói thẳng đi."
Đoàn Kế Hùng cho rằng bà bị lời nói của chính mình dọa đến chỗ, trong lòng thư thái một chút, thuyết minh ý đồ đến.
"Bùi Dịch không để ý mọi người phản đối, độc đoán phân công ty Sunshine tôi có thể mặc kệ, nhưng mà thái độ của nó đối với Đoàn thị có phải hay không hơi quá đáng? Bà là mẹ nó, hiện tại tốt xấu là nữ chủ nhân Đoàn gia, con trai của bà làm như vậy chẳng phải là đang tự đánh vào mặt của bà à?"
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt rất khó xem.
Cách làm của Bùi Dịch quả thật làm cho bà không thoải mái, nhưng bà từ đầu liền không biết con trai của chính mình muốn làm cái gì.
"Tiểu Dịch làm việc vẫn có chính kiến riêng của mình, Đoàn thị chính mình không có năng lực lấy không được hạng mục, trách được người nào?" Nhậm Tiếu Vi nhìn Đoàn Kế Hùng liếc mắt một cái, "Tôi muốn nghỉ ngơi, ông nếu là không có việc gì mà nói liền đi ra ngoài trước đi."
"Tôi sẽ tìm cơ hội cùng Tiểu Dịch nói chuyện chút."
Nhậm Tiếu Vi sau cùng một câu ngăn chặn lời Đoàn Kế Hùng muốn nói. Đoàn thị xưa đâu bằng nay, Đoàn Kế Hùng hiện tại nhìn đến mẹ con Bùi gia này cũng không thể làm khó dễ gì.
Mục đích đã đạt tới, ông ta hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài.
Nhậm Tiếu Vi đi qua, rầm một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại, tim đập từ từ nhanh hơn.
Đó là hoảng hốt.
Vừa rồi, bà thật sự cho rằng Đoàn Kế Hùng biết rõ toàn bộ.
"Không tồi." Nhậm Tiếu Vi thì thào nói.
Trước đó Bùi Dịch cũng đề cập qua Hỗ Khải Văn, hôm nay Đoàn Kế Hùng cũng nhắc tới người kia.
Nhậm Tiếu Vi giống bị kích thích một dạng cầm ra điện thoại, thần tốc lật chuyển xem tin tức.
Khi thấy tin tức nói người kia còn có ba ngày liền muốn trở về thời điểm, bỗng nhiên như được tăng thêm vài phần sức lực, ánh mắt kiên định.
"Lập tức liền kết thúc." Nhậm Tiếu Vi thì thào nói.
Bà biết Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh đấu đá kịch liệt, hiện tại là cơ hội duy nhất của bà.
Đoàn Tĩnh Đồng đã trở về "Thi Dịch", Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi giúp cậu nhóc tìm một trường học quý tộc cho học sinh ngoại trú.
Tên nhóc kia vừa mới đến trường không được vài ngày, liền mang theo bạn học nữ về nhà ăn cơm rồi.
Tối hôm đó nghỉ ngơi thời điểm, Tô Thi Thi rốt cục nhịn không được hỏi Bùi Dịch.
"Nhà các anh gen đều như vậy sao?"
Bùi Dịch nhíu mày: "Nói trọng điểm."
"Ý của em là, anh cùng em trai anh giống như thế, sẽ biết dụ dỗ con gái nhà người ta?" Tô Thi Thi ba ba nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch trên tay chính đang cầm một bản tạp chí lật chuyển, nghe vậy khép báo lại, nghiêng người nhìn Tô Thi Thi: Anh có phải rất biết dụ dỗ con gái nhà người ta hay không, em không phải hiểu biết nhất à?"
Tô Thi Thi thật sự nghĩ nghĩ, thận trọng gật đầu: "Anh ở phương diện này, quả thật có chút giỏi giang."
Bùi Dịch bị nói nghẹn họng.
"Nếu anh thực lợi hại như thế, hẳn không đến trung học mới quen được một người bạn gái, sau cùng còn bị đá." Bùi Dịch giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc chân thật.
Tô Thi Thi mạnh trừng lớn mắt, nửa ngày, kìm nén ra một câu: "Anh rốt cục thừa nhận anh là bị người ta đá rồi."
"Tô Thi Thi!"
"Em sai rồi..."
Ngày hôm sau, Tô Thi Thi rời giường đi làm thời điểm, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ không ra thể thống gì.
Tiểu Ưu cùng mấy người hầu nhìn đến đều đã cười trộm không thôi, nhưng người nào cũng đều đã không dám nói ra.
Tô Thi Thi vô tội cực kỳ. Tối hôm qua thời điểm trốn chạy không thấy rõ ràng, một cước đá trên tủ đầu giường, đến bây giờ chân của cô vẫn đều rất đau.
"Tiên sinh đâu?" Tô Thi Thi đi đến trong nhà ăn, không thấy được Bùi Dịch, hỏi Tiểu Ưu.
"Tiên sinh nói ngài ấy trước đi làm rồi." Tiểu Ưu kìm nén cười nói.
Tô Thi Thi mặt bá liền đen, nghiến răng nghiến lợi: "Chạy trốn thật rất nhanh!"
Nếu như bị cô bắt lấy, cô nhất định cào rách mặt Bùi Dịch.
Trong giới đều biết công ty Sunshine củaTô Thi Thi giành được hạng mục trang trí hành lang ngoài thôn Thành Trung.
Tô Thi Thi sau khi đến công ty, liền mở họp gấp, đem cái hạng mục này đưa lên hàng đầu.
Tan họp, Tô Thi Thi giữ chặt Tống Trọng Hạo đang muốn đi ra ngoài, lườm một cái Ôn Ngọc đang cúi đầu hướng cửa phòng họp đi ngoài cửa: "Sao lại thế này? Ngọc nhìn cũng không quá đúng lắm nha."
Tống Trọng Hạo vẻ mặt ngưng trọng: "Tần tổng hôm nay vậy mà không đến đây họp."
Trước kia mỗi lần Sunshine mở hội nghị, Tần Phong thân làm cố vấn vì tiếp cận Ôn Ngọc, đều đã mặt dày chạy tới. Bây giờ, vậy mà bóng người cũng không gặp một cái.
"Giống như anh ta mấy ngày không đến đưa đón Ngọc rồi." Tô Thi Thi tâm tình cũng trầm trọng hẳn lên.
Hai người này hẳn không thật sự cãi nhau chứ?
"Nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi. Bằng không lấy tính cách Tần Phong, hẳn không lạnh lùng mặc kệ như vậy." Tô Thi Thi nhớ tới ngày hôm qua ởphòng họp Xây dựng Tiệp Khắc nhìn đến Tần Phong cảm xúc không đúng lắm, trong lòng cực kì lo lắng.
"Muốn đi tìm Ngọc tâm sự không?" Tống Trọng Hạo cũng đoán không ra chuyện gì.
Anh tuy nhiên là bạn chí cốt của đám con gái, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của người như Ôn Ngọc.
Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: "Em ngày hôm qua thăm dò qua cô ấy, cô ấy hình như không phải rất muốn nói. Hai ngày này trước nhìn xem tình huống đi."
"Vậy cũng chỉ có thể như vậy rồi." Tống Trọng Hạo nói xong, chỉ chỉ văn kiện ôm trong lòng, "Phi Tầm có phải cùng Hỗ gia hợp tác rồihay không? Đều đã đem mọi nhất cử nhất cử nhất động của chúng ta nhìn chăm chú a!"
Tống Trọng Hạo ôm văn kiện chính là Xây dựng Minh Đỉnh cùng Phi Tầm gửi đến những công việc cần chú trong hạng mục này, thấy làm cho người ta da đầu run lên.
Tô Thi Thi cũng cực kỳ đau đầu.
"Thật đúng là bị Bùi Dịch nói trúng rồi." Cô khoát tay, "Tin tưởng thực lực chúng ta, bọn họ còn không có tư cách đối với chúng ta khoa tay múa chân."
Nơi xa, Đổng Tiêu Tiêu nhìn đến Tô Thi Thi đi tới, đi theo cô đi vào văn phòng.
"Tô tổng, chúng ta thật sự muốn giành lấy hạng mục trang hoàng hành lang ngoài của thôn Thành Trung kia sao?" Đổng Tiêu Tiêu hỏi.
Tô Thi Thi đặt văn kiện xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Đúng thế, làm sao vậy?"
"A..., không có việc gì không có việc gì..." Đổng Tiêu Tiêu có chút khẩn trương, lại có chút lo lắng, "Tôi nghe nói cái hạng mục này cũng không tốt làm."
"Cái hạng mục này cũng không phải khó nhất, như thế nào, không tin tưởng?" Tô Thi Thi rót ly nước, hướng về phía Đổng Tiêu Tiêu cười nói.
Đổng Tiêu tiêu muốn nói lại thôi, nhưng sau cùng, vẫn lại là cười nói: "Làm sao có thể, nhưng tôi nghe nói Tống tiên sinh ở hội nghị Xây dựng Tiệp Khắc nói mấy lời kia, quả thực quá kiêu ngạo rồi."
Tô Thi Thi xấu hổ vô cùng, không dám hồi tưởng.
Ngày hôm sau, cô cùng Tống Trọng Hạo đi công trường khảo sát thực địa.
Công trình ngoài hành lang đã tiến hành một nửa, vì đuổi kịp tiến độ, trang hoàng muốn cùng nhau tiến hành.
Tô Thi Thi nhìn về phía trước công trường vây lại kiến trúc, trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn.
Bùi Dịch bày mưu tính kế lâu như vậy, chính là vì cái công trình này đi.
"Mục đích thật sự của anh ấy là cái gì?" Tô Thi Thi trong lòng vẫn đều có cái nghi hoặc này. Cô không có đi hỏi qua Bùi Dịch, Bùi Dịch cũng không muốn để cho cô lo lắng, nhưng cô biết không đơn giản như vậy.
Ngay lúc Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo hướng tới phòng quản đốc đi qua, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng dáng không tính xa lạ.
"Trạm Dẫn Lan?" Tô Thi Thi chớp chớp đôi mắt, đẩy đẩy tay Tống Trọng Hạo, "Anh nói xem cô ta đến chỗ này, có phải tới gặp Bùi Dịch hay không?"
"Em vì cái gì lại nghĩ như vậy..." Tống Trọng Hạo còn chưa nói xong, sửng sốt một phen, "Anhkhông nhìn lầm đi, Trạm Dẫn Lan như thế hoa si nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh?"
Cô ta dời đi mục tiêu sao?
Nhưng một giây sau, anh cùng Tô Thi Thi đều đã chịu được kinh hách.
Bởi vì bọn họ thấy được trong đám người kia lại vẫn có một người đàn ông cao lớn hào quang chói mắt không thể lẫn đi đâu được.
"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi xoa xoa ánh mắt, cô không nhận sai đi? ^_^
Đau đầu, đau mình, ghét nhất mình bệnh. Không được bệnh, biết ko >"<