Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm chiều vẫn như cũ là Hỗ Sĩ Minh làm.

Trong biệt thự, trừ bỏ Tô Thi Thi Hỗ Sĩ Minh còn có Trạm Dẫn Lan, không còn có một người.

Tô Thi Thi không biết đối diện cái rừng cây nhỏ kia cất giấu bao nhiêu người. Cô chỉ biết là, chồng cô lúc này là ở chỗ này cùng cô.

"Đến đây ăn cơm." Hỗ Sĩ Minh ở trong phòng ăn ôn nhu kêu cô.

Tô Thi Thi vẻ mặt rùng mình, thâm sâu nhìn Bùi Dịch trong rừng cây nhỏ.

Cô gần như nhìn đến Bùi Dịch hướng về phía cô gật gật đầu, trái tim lơ lửng trong phút chốc yên ổn.

Cô mỉm cười, xoay người hướng tới nhà ăn đi đến.

Trong rừng cây nhỏ, Bùi Dịch đợi Tô Thi Thi xoay người, cũng đi theo xoay người, hướng tới trong rừng cây đi đến một cái lều trại vừa được dựng lên.

"Nhìn một giờ, các người ánh mắt không đau xót?" Tần Phong chính đang ngồi dưới đất nướng thịt, thấy Bùi Dịch đi đến, chế nhạo nói.

Có thể để cho Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi đứng cửa sổ đối diện lâu như vậy, Hỗ Sĩ Minh hiển nhiên sớm liền biết. Nếu hắn biết cũng không có ngăn cản, chứng minh hắn tạm thời sẽ không khó xử Tô Thi Thi. Cho nên, Tần Phong cũng không cứ nóng nảy như trước.

Bùi Dịch yên lặng nhìn đến xiên thịt trong tay anh nướng đến vàng ánh nhỏ giọt dầu mỡ vài giây, mặt không chút thay phun ra một câu: "Thịt nướng chảy đầy mở, để ý cháy."

Anh nói xong, liền đi tới một bên ngồi xuống, dựa vào một cây đại thụ bắt đầu ngốc.

"Cậu không ăn?" Tần Phong giờ phút này trầm tĩnh lại, đúng là cảm thấy được rất đói.

Bùi Dịch không nói chuyện.

Tần Phong cầm thịt đi đến khuyên anh: "Trước mắt chúng ta cái gì đều đã làm không được, cậu trước ăn một chút, bảo trì thể lực mới trọng."

"Lấy ra." Bùi Dịch lãnh nghiêm mặt nói.

Anh cũng không phải một con bạch nhãn lang nào đấy, đâu nào có khẩu vị nuốt trôi.

Lúc này, con tiểu bạch nhãn lang nào đấy trong miệng anh, đang ngồi ở trước bàn ăn mặt mày sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm cá nấu cải chua trên bàn, mạnh nuốt nước miếng.

Cùng Bùi Dịch nhìn nhau trọn vẹn một giờ, ánh mắt không đau xót, nhưng bụng đã sớm đói meo ruột rồi.

Hỗ Sĩ Minh đem một chén cơm phóng tới trước mặt Tô Thi Thi, nhìn đến cô hai mắt phóng quang, tâm tình lập tức tốt rồi.

"Tôi đem cá đều đã cạo sạch sẽ, ăn đi." Hắn gắp một miếng cá đến trong bát Tô Thi Thi.

"Bản thân tôi tự làm là được rồi." Tô Thi Thi vội vàng nâng lên bát, nhanh nhẹn ăn ăn.

Hỗ Sĩ Minh tay duỗi chiếc đũa cứng đờ, trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm.

Loại trộm tới hạnh phúc này, kỳ thật cũng rất bi ai. Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy mỹ mãn.

Bỏ xuống gánh nặng gia tộc, không vì công danh lợi lộc mà hao tổn tâm cơ, cả người gánh nặng tâm tính cũng đã có biến hóa rất lớn.

Lúc này, nhìn người phụ nữ chính mình yêu duy nhất kia ngay trước mắt ăn như hổ đói, thỏa mãn ăn những món hắn làm khi đó, nội tâm của hắn vậy mà vô cùng an bình.

Cho dù hắn biết, Tô Thi Thi trình độ giả vờ cực kỳ giỏi, là làm bộ như ăn được thỏa mãn.

"Người phụ nữ xấu tính, lúc này sợ là ở trong lòng đang mạnh mẽ mắng tôi đi?" Hỗ Sĩ Minh nhẹ cười, rất muốn chọc thủng mặt nạ của Tô Thi Thi, mà lại không nỡ.

Tô Thi Thi chỉ coi như Hỗ Sĩ Minh không tồn tại, thật sự đang ăn đồ ăn.

Cô chưa bao giờ ủy khuất chính mình, huống chi, Hỗ Sĩ Minh trù nghệ quả thật không tệ.

"Nếu để cho Bùi tiên sinh biết tình địch của anh trù nghệ cao hơn anh rất nhiều, không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa?" Tô Thi Thi nhìn trời nhớ lại.

Ngay tại hai người đều có tâm tư thời điểm, một cái âm thanh không hài hòa phá sự yên lặng này.

"Tô Thi Thi, Hỗ Sĩ Minh, các người mau thả tôi ra ngoài! Hai người các người là đôi Gian Phu Dâm Phụ, mau thả tôi ra ngoài!"

Bị nhốt trong kho chứa đồ Trạm Dẫn Lan gần như là mới vừa tỉnh ngủ, lúc này chính đang vỗ ván cửa lớn tiếng hô.

"Đói bụng cả ngày, vậy mà lại vẫn có khí lực kêu to?" Tô Thi Thi nhìn bên kia liếc mắt một cái, yên lặng uống một ngụm nước canh.

"Xem ra, tôi không nên cho cô ta nước uống." Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói.

Tô Thi Thi không nói chuyện, tiếp tục ăn đồ ăn của chính mình.

Trạm Dẫn Lan thấy không ai đến mở cửa, dùng hết khí lực hô: "Tô Thi Thi cô làm như vậy Bùi Dịch biết không? Có bản lĩnh các người giết tôi, chẳng thế thì tôi nhất định sẽ nói cho Bùi Dịch!"

Tô Thi Thi tiếp tục làm không có nghe đến.

"Bùi Dịch, Bùi Dịch anh mau tới cứu em!" Trạm Dẫn Lan trong thanh âm hơn một tia khóc nức nở. Cô ta lúc này đói đến choáng váng đầu hoa mắt, nói chuyện đều không còn khí lực, nhưng cô ta vẫn như cũ dùng hết khí lực kêu to.

"Tô Thi Thi, tôi cũng không tin cô nhịn được đi!" Trạm Dẫn Lan hung tợn nghĩ.

Cô ta biết rõ tính tình Tô Thi Thi, nếu cô ta mắng được ngoan độc, Tô Thi Thi nhất định sẽ tới.

Chỉ cần có thể nhìn thấy cô, liền làm!

Trạm Dẫn Lan cho chính mình động viên, khóc hô: "Tô Thi Thi, sớm biết rằng cô phản bội Bùi Dịch, tôi là tuyệt đối hẳn không nhường anh ấy đưa cho cô! Cô từ đầu không xứng với anh ấy!"

"Cô là kẻ tiện nhân, anh ấy đối với cô tốt như vậy, đem cô sủng đến tận trời rồi, cô vậy mà cùng người khác ở trong này tư thông!"

"Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Cô hãy nghe cho kỹ, tôi bất luận như thế nào đều sẽ không rời khỏi Bùi Dịch, anh ấy từng yêu tôi, tôi sẽ để cho anh ấy lại yêu tôi! Cô bất quá chỉ là kẻ đến sau, người thứ ba!"

"Cô là thứ Tiểu Tam!"

Từng câu, càng ngày càng khó nghe.

Tô Thi Thi nhắm mắt, đâu nào còn có khẩu vị.

Hỗ Sĩ Minh mặt cũng lạnh xuống, không rên một tiếng buông xuống bát đũa muốn đứng lên.

Tô Thi Thi động tác nhanh hơn hắn.

Tô Thi Thi nhìn lướt qua mặt bàn, cầm lấy chiếc đũa hướng trong chén mình gắp một chút đồ ăn, bưng lên liền hướng tới phòng chứa đồ đi đến.

Hỗ Sĩ Minh mặt trầm xuống, cũng đi theo đi tới.

"Tô Thi Thi, cô là thứ Tiểu Tam! Nếu không phải tôi năm đó rời đii, Bùi Dịch làm sao có thể nhìn tới người như cô? Cô có xinh đẹp như tôi sao? Bằng cấp có cao bằng tôi sao? Cô bất quá chỉ là một kẻ vô dụng thích câu dẫn đàn ông - - "

"Két... - -" cửa bỗng nhiên mở ra, ngắt ngang tiếng mắng Trạm Dẫn Lan như người đàn bà chanh chua một dạng.

Trạm Dẫn Lan ngẩng đầu, liền nhìn đến Tô Thi Thi bưng một chén cơm, trong mắt nhất thời vui vẻ, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.

Cô ta thật sự rất đói.

Nhưng lườm mắt thấy đến Hỗ Sĩ Minh cũng ở đây, sợ tới mức cô ta kìm lòng không đậu run run một phen.

Tô Thi Thi chỉ là nhàn nhạt liếc cô ta một cái, tiện nhìn sang bên cạnh, tầm mắt rơi vào một cái ghế nơi xa, hướng bên kia đi qua.

"Tô Thi Thi!" Trạm Dẫn Lan lập tức đuổi tới.

Nhưng cô ta còn không có đi ra khỏi cửa, đã bị Hỗ Sĩ Minh một tay  đẩy trở về.

"Trạm tiểu thư, tốt nhất chớ đi ra khỏi phòng này, chẳng thế thì tự gánh lấy hậu quả." Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng ném một câu, liền đi đến Tô Thi Thi bên kia giúp cô dời cái ghế kia.

"Xoạch", Hỗ Sĩ Minh đem ghế dựa đặt ở cửa, lập tức đi vào nhà kho.

Tô Thi Thi bưng bát, ngồi đến trên ghế.

Trong phòng chứa đồ truyền đến thét chói tai của Trạm Dẫn Lan: "Anh buông ra! Van cầu anh, không cần trói tôi!"

"Ngậm miệng, cô quá ồn rồi!"

"Hu hu hu..."

Trạm Dẫn Lan bị trói ở trên một cái ghế trong phòng chứa đồ, trong miệng bị nhét một khối vải rách, tức giận đến nước mắt đều đã mau ra đây rồi.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn đến Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế, vậy mà cứ như vậy trước mặt cô ta - - ăn cơm!

Tô Thi Thi ăn nồng nhiệt, lại vẫn ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, hướng về phía cô ta lộ ra tươi cười ngây ngô: "Muốn ăn sao? Nhất định rất đói đi?"

Cô lời nói xoay chuyển, sâu xa nói: "Đáng tiếc, tôi không nghĩ muốn cho cô ăn."

Hỗ Sĩ Minh đi ra khỏi phòng chứa đồ, âm thầm đưa mắt nhìn người phụ nữ "Ỷ thế hiếp người" kia, trong mắt hơn mỉm cười.

Liền biết cô không dễ ức hiếp như vậy.

"Hu hu hu..." Trạm Dẫn Lan ra sức lay động thân thể, tức giận đến cái mũi đều nhanh hơi nước rồi.

Tô Thi Thi chính là cố ý. Cô chính là ngay trước mặt Trạm Dẫn Lan ăn ngấu ăn nghiến, hận không thể tại chỗ tức chết cô ta!

Dám mắng cô như vậy?

Được lắm, mắng chửi người là muốn trả giá thật nhiều!

Không đói chết cô ta cũng chọc tức chết cô ta!

Trạm Dẫn Lan tức giận đến thật sự sắp khóc. Cô ta cho tới bây giờ chưa thấy qua người phụ nữ nào đê tiện như thế kia!

Bên ngoài, sắc trời đã triệt để tối xuống.

Bửa tiệc cơm này, chỉ có Tô Thi Thi một người ăn được cảm thấy mỹ mãn. Chỉ là thỏa mãn này không liên tục bao lâu, liền nghênh đón một cái vấn đề vĩ đại.

"Tối rồi, đi ngủ làm sao bây giờ?" Tô Thi Thi nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh hướng mình đi tới, trong lòng một chút đáy nguồn đều không có.

"Tôi vì em chuẩn bị tốt phòng, mang em đi xem." Hỗ Sĩ Minh ôn nhu cười, hướng tới Tô Thi Thi vươn tay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK