Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn đèn u ám trong hầm rượu nơi nơi đều đã tràn ngập nồng đậm mùi hương của rượu, nhưng mà không khí lại có vẻ càng ngày càng lạnh.

Tô Thi Thi ôm lại ôm ấp cánh tay, nhìn vẻ mặt khuôn mặt u sầu Tống Trọng Hạo cùng Đức An, nói: "Bảo toàn tính mạng, vẫn lại là trước chạy đi."

Tống Trọng Hạo thận trọng gật đầu: "Không sai, để cho Bùi tiên sinh nhìn đến phỏng chừng chết càng thảm hơn."

"Chạy!" Ba người co cẳng chạy.

May mắn lúc trước để cho người phục vụ đi ra ngoài, bằng không lúc này phỏng chừng tất cả bảo an trong trang viên rượu này đều đã đuổi đến nơi rồi.

Tô Thi Thi bọn họ lúc đi tới cửa, một đám âm thầm điều chỉnh một phen sắc mặt. Sau đó giống như là cái gì cũng chưa xảy ra vậy, mở cửa đường hoàng đi ra ngoài.

Cửa có hai người phục vụ đang chờ, nhìn thấy bọn họ đi ra, thái độ đặc biệt cung kính.

"Tô tiểu thư không có nhìn trúng loại rượu nào sao?" Người phục vụ thấy Tô Thi Thi bọn họ tay không đi ra, lễ phép tính hỏi han.

Tô Thi Thi mặt không đổi sắc, đối với người phục vụ cười cười, nhưng mà không nói chuyện, bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước.

Cô không nói lời nào, Tống Trọng Hạo cùng Đức An tự nhiên càng không chủ động nói chuyện. May mà người phục vụ toàn bộ chú ý đều đặt trên người Tô Thi Thi, cũng không có đi đến hỏi bọn họ.

Tô Thi Thi bọn họ đi ra khỏi hầm rượu, liền không ngừng nhanh chóng rời khỏi trang viên rượu.

Người phục vụ thấy bọn họ không chọn được loại rượu nào, cũng không có cảm thấy được rất kỳ quái.

"Hô... Nguy hiểm thật." Đến bên ngoài trang viên rượu, Tống Trọng Hạo rất lớn nhẹ nhàng thở ra, thoát được họa lớn như vậy, sợ tới mức mồ hôi lạnh đều đã túa ra rồi

Anh thấy Tô Thi Thi ở bên kia xoa xát mồ hôi trên trán, đột nhiên liền cảm thấy nóng rồi. Đi qua vỗ vỗ vai Tô Thi Thi an ủi: "Sư muội, em yên tâm, anh vừa rồi đã che camera quan sát lại rồi, nên hẳn không bị nhìn đến."

Tô Thi Thi ngẩn người, dơ tay cũng vỗ vỗ bờ vai của anh, tự đáy lòng nói: "Sư huynh, anh cũng học xấu rồi!"

"Sư muội!" Tống Trọng Hạo sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn anh. Thân thể anh liền căng thẳng, đột nhiên quay đầu, sau đó cả người đều đã cứng lại rồi.

Chỉ thấy cách đó không xa một chiếc xe Lincoln màu bạc đang đậu, sau đó cửa sổ xe từ từ hạ xuống lộ ra một khuôn mặt anh tuấn quay mặt. Giờ phút này chủ nhân của gương mặt tuấn tú kia, chính đang mặt không chút thay đổi nhìn anh.

"Bùi tổng!" tay Tống Trọng Hạo giống như là chạm phải kim trên người Tô Thi Thi lập tức rụt lại, cơ hồ là cùng một thời gian, lập tức kéo Đức An bên cạnh còn đang lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì, co cẳng chạy, giống như là phía sau có sói dữ đang đuổi theo anh vậy.

"Này!" Tô Thi Thi sửng sốt, nhìn theo hướng Tống Trọng Hạo vừa rồi trông đi qua, như gặp phải sét đánh.

"Em dám chạy thử xem?" Phía trước truyền đến giọng nói của Bùi Dịch không mang theo cảm tình.

Tô Thi Thi thân thể cứng lại rồi, gian nan xoay người hướng về phía Bùi Dịch cười khan nói: "Bùi tiên sinh, thật khéo ha, sao anh lại tới đây?"

Bùi Dịch mở cửa xe, hai chân thon dài rơi trên mặt đất vững vàng đứng lên, từng bước một hướng Tô Thi Thi đi tới.

Tô Thi Thi nhìn cái người đàn ông cao lớn rắn rỏi cách chính mình càng ngày càng gần, đột nhiên cảm thấy được chính mình thật nhỏ bé, vừa rồi cùng Đức An cướp đoạt đông tây khí thế đã sớm tiêu tan không còn một mảnh.

"Hắn không thể nhanh như vậy liền biết rồi chứ?" Tô Thi Thi nhớ tới bị bọn họ vừa rồi khiến cho cái hầm rượu kia long trời lở đất, trong lòng hoang mang.

Thật quá dọa người, cô vừa rồi quả thật là nhân cơ hội lừa sư huynh mình một phen, để cho anh ta chủ động giái thích một chút với cô, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới sẽ quậy thành nghiêm trọng như thế!

Những thứ đó đều là rượu trân quý của trang viên người ta, hiện tại đều bị bọn họ phá hủy rồi.

"Tô Thi Thi, em suy nghĩ đến người nào?" Bùi Dịch đã đi tới trước mặt Tô Thi Thi, cúi đầu nhìn đến cô gái nhỏ này vậy mà tại ở trước mặt anh ngẩn người, sắc mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống.

Tô Thi Thi lập tức kinh tỉnh, hướng về phía anh cười đặc biệt nịnh nọt: "Anh yêu, anh trước đưa em về công ty đi, em chỉ trốn ra ngoài một giờ rồi!"

Một tiếng anh yêu này để cho tức giận của Bùi tiên sinh nhất thời tan thành mây khói.

Bùi Dịch yên lặng nhìn hai mắt Tô Thi Thi, ánh mắt thu lại, mặt không đổi sắc ôm lấy cô, hướng tới xe đi đến.

Lúc ở trên xe, Tô Thi Thi bắt ngờ nhu thuận, cũng không cùng Bùi Dịch cáu kỉnh, cũng không truy vấn chuyện Tống Trọng Hạo.

Bùi Dịch nhìn bộ dáng cô gái nhỏ của mình cực kỳ an tĩnh, nhíu mày.

Này không giống tính cách của cô rồi, nhất định có vấn đề.

Bùi Dịch ngay từ đầu cũng không biết vòng cổ Tô Thi Thi ở trên người Tống Trọng Hạo, anh cũng không có để cho thư ký Vương đi thăm dò. Mãi đến mới vừa rồi nhìn đến Tống Trọng Hạo bọn họ đều đã ở đây, mới biết được Tô Thi Thi lại nghĩ ra cái chủ ý gì nữa rồi.

Đúng là hiện tại cô gái nhỏ này vậy mà an tĩnh như thế, nếu là dựa theo tính cách trước đây của cô, đã sớm làm loạn hỏi đến cùng rồi.

"Có vấn đề." Bùi Dịch nhíu mày, lấy điện thoại ra, yên lặng nhắn cho thư ký Vương.

"Tra rõ ràng vừa rồi trong trang viên rượu đã xảy ra chuyện gì."

Mà lúc này trong hầm rượu trang viên rượu Đông Thành, một người phục vụ đang mang một vị khách quý đi vào hầm rượu, đúng là mở cửa đi đến bên trong, hai người đều đã u mê.

"Tách tách tách..." tiếng cảnh báo trong trang viên rượu vang lên, các nhân viên an ninh toàn bộ đều đã hướng tới hầm rượu chạy đến.

Lúc quản lí trang viên rượu chạy tới hầm rượu, nhìn đến mặt đất bừa bãi, mặt trắng xanh một phen liền tái, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

"Tại sao có thể như vậy? Là ai làm?" Quản lí trừng mắt nhìn người phục vụ vừa rồi gọi điện thoại cho ông ta, vừa tức lại sốt ruột.

Trong hầm rượu này toàn cất giữ những loại rượu quý giá nhất, mỗi một bình đều có giá trị xa xỉ, hiện tại bị đập bể tanh bành hơn 100 bình, bọn họ táng gia bại sản đều đã bồi đền không nổi!

"Tôi... Tôi cũng không biết, vừa rồi tiến vào liền nhìn đến rượu đều bị phá rồi." Người phục vụ run giọng nói.

"Trước đó ai tới nơi này?" Quản lí lạnh giọng hỏi.

Đám người phục vụ nghĩ nghĩ, lập tức có chút khó xử nói: "Trước đó chỉ có Tô tiểu thư bọn họ từng vào qua."

"Tô tiểu thư..." Quản lí tim đập liên hồi, nghĩ nghĩ, đối với bảo an nói, "Đi kiểm tra máy theo dõi."

Đúng là lúc ông ta quay đầu lại liền nhìn đến hệ thống cameras theo dõi bị che phủ bởi một cái áo!

"Kia hình như là là quần áo trên người của bạn Tô tiểu thư!" Một vị phục vụ lập tức nói.

Toàn bộ đã không cần nói cũng biết, quản lí nghe xong nhịp tim đập loạn cào cào, còn kém không khóc ra nữa rồi.

Tô tiểu thư quả nhiên khó hầu hạ, bọn họ đây là trêu ai chọc ai rồi!

Xảy ra chuyện lớn như vậy, quản lí không làm chủ được, đành phải tiếp tục gọi điện thoại cho Tần Phong.

Mà bên kia, Tô Thi Thi còn không biết bọn họ nhanh như vậy liền bại lộ rồi.

Phá hoại tài sản gì đó của người ta, Tô Thi Thi cũng không tính toán trốn tránh. Chẳng qua vừa rồi chuyện xả ra quá nhanh, cô thật sự không mặt mũi tiếp tục ở lại nơi đó.

Lúc này trở lại công ty, cô liền cùng Tống Trọng Hạo thương lượng muốn như thế nào bồi thường.

"Bùi tiên sinh thật sự không tức giận?" Tống Trọng Hạo lại là có chút lo lắng thái độ Bùi Dịch.

Tô Thi Thi trực tiếp một cái tát đánh lên trên đầu anh, thở phì phì nói: "Sư huynh, người kia là anh tìm tới, anh đừng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm, tiền bạc cho em mượn!"

"Anh còn có mười vạn tiền tiêu vặt, em trước lấy dùng đi." Tống Trọng Hạo vội vàng nói.

Tô Thi Thi vẻ mặt đau khổ, tính tính nói: "Em còn không tới năm vạn, cộng lại cũng mới mười lăm vạn, Đức An là Nguyệt Quang tộc, không trông cậy được vào, không đủ tiền rồi!"

"Nếu không, tìm Bùi tiên sinh hỗ trợ?" Tống Trọng Hạo thật cẩn thận đề nghị.

Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh: "Không được!"

Tống Trọng Hạo liền biết cô sẽ nói như vậy, vị sư muội này của anh có đôi khi liền là bướng bỉnh như vậy, anh nghĩ nghĩ, đột nhiên ghé sát vào Tô Thi Thi nhỏ giọng nói: "Em còn không biết chủ nhân của trang viên rượu kia là Tần tổng đi?"

"Tần tổng? Tần Phong?" Tô Thi Thi ngây dại, thật lâu sau, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra: "Em đi tìm Ngọc hỗ trợ!"

"Anh cảm thấy được em hãy tìm Bùi tiên sinh hỗ trợ có vẻ sáng suốt hơn, anh ta khẳng định đã biết chuyện này rồi. Em không tìm anh ta giúp đỡ lại đi tìm người khác, không phải lại đi theo vết xe đổ trước kia sao? Em tự ngẫm lại hậu quả đi."

"Ách..." Tô Thi Thi buồn bực, nhưng cô không có cách nào phản bác.

Bùi Dịch kia bụng dạ hẹp hòi thủ đoạn trừng phạt...

"Hí..."

Tô Thi Thi run run một phen, không dám nghĩ tiếp.

Nhưng mà cô phải như thế nào ung dung thản nhiên như không có gì đi tìm Bùi tiên sinh hỗ trợ đây?

Đó là một vấn đề nghiêm túc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK