"Lại vẫn không xác định, con sẽ an bài tốt cho mẹ, người không cần lo lắng." Bùi Dịch tại đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói.
"Như vậy... Tốt rồi, ta biết rõ." Nhậm Tiếu Vi có chút thất vọng.
"Mẹ, người chờ tin tức của con là được rồi." Bùi Dịch có điều ngụ ý.
Anh buổi tối cố ý gọi điện thoại đến, chính là sợ mẹ anh dưới tình thế cấp bách làm ra chuyện gì đó. Hiện tại anh cùng Hỗ gia quan hệ căng thẳng như thế, anh không nghĩ muốn phức tạp.
Nhậm Tiếu Vi không nghĩ nhiều, nghe anh nói như vậy trong lòng cũng hơi yên ổn một chút: "Vậy mẹ chờ tin tức tốt của con. Nhớ kỹ, mẹ nhất định phải nhìn thấy Hỗ Khải Văn."
"Uh"m, người sớm một chút nghỉ ngơi." Bùi Dịch nói xong liền cúp điện thoại.
Nhậm Tiếu Vi nhìn chăm chú di động, trong lòng có chút phiền muộn.
"Cũng không biết tên kia có chịu tới gặp mình hay không. May mắn mình đã chuẩn bị hai phương án." Nhậm Tiếu Vi mừng vì vừa rồi bà tìm Trạm Dẫn Lan hỗ trợ.
"Bà chuẩn bị hai phương án, chính là vì đem con tôi mang đi?" Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
"A!" Nhậm Tiếu Vi bị thanh âm bất thình lình làm cho giật mình sợ tới mức hét rầm lêm, tập trung nhìn vào, phát hiện là Đoàn Kế Hùng.
Ông ta không biết từ khi nào thì đã đứng ở sau lưng bà, chính đang hung tợn nhìn bà.
"Ông... Ông trở lại?" Nhậm Tiếu Vi thần tốc trấn định lại, bài trừ một nụ cười tươi tắn.
"Tôi không trở lại, chẳng lẽ chờ bà đem con tôi bắt cóc sao?" Đoàn Kế Hùng lúc trước nghe được không phải rất rõ ràng, chỉ nghe đến Nhậm Tiếu Vi thương lượng với Trạm Dẫn Lan muốn đem Đoàn Tĩnh Đồng mang đến cho Hỗ Khải Văn, tức giận đến hận không thể bóp chết người phụ nữ này.
"Bà đúng là thứ tiện nhân, tôi cho bà ăn cho bà mặt nhiều năm như vậy, bà vậy mà muốn theo người ta bỏ trốn, vẫn còn mang theo con tôi đi!" Đoàn Kế Hùng dương lên tay liền muốn đánh.
"Ông... Ông đánh tôi một phen thử xem!" Nhậm Tiếu Vi nảy sinh ác độc ngẩng đầu lên, "Ông dám đánh tôi, cẩn thận Bùi Dịch tìm ông tính sổ! Đoàn gia hiện tại là cái tình huống gì ông nên là rõ ràng!"
"Bà... Bà kẻ tiện nhân này!" Đoàn Kế Hùng tức đến đỏ mặt tía tai, thở hổn hển, một cái bàn tay này nhưng là như thế nào cũng không dám rơi xuống.
Đoàn gia hiện tại quả thật không thể trêu vào Bùi Dịch!
"Được, rất tốt! Tôi nuôi ra một đám bạch nhãn lang!" Đoàn Kế Hùng run rẩy chỉ vào mặt Nhậm Tiếu Vi, "Nhưng bà nhớ kỹ cho tôi, bà dám có ý đồ với Đồng Đồng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua bà!"
"Ông ta tới cùng nghe được ít nhiều?" Nhậm Tiếu Vi trong lòng thần tốc suy nghĩ, "Mình vừa rồi hẳn là không nói cái gì không nên nói mới đúng!"
Bà trong lòng hạ quyết định, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Đoàn Kế Hùng: "Lão gia... Ông đang nói cái gì, Đồng Đồng là con trai của chúng ta, sao ông lại nói tôi như vậy?"
"Hừ, bà đừng cho là tôi không biết bà năm đó liền cùng Hỗ Khải Văn qua lại! Nhậm Tiếu Vi tôi nói cho bà biết, chuyện của bà trước kia tôi mặc kệ, nhưng hiện tại bà là vợ của tôi, bà làm cho tốt bổn phận bản thân cho tôi! Chẳng thế thì đừng trách tôi vô tình!"
Đoàn Kế Hùng ghét bỏ nghiêng đầu nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái, xoay người liền hướng tới phía trước đi đến.
Ông ta trước kia vì đạt được Nhậm Tiếu Vi không từ thủ đoạn, nhưng hiện giờ xảy ra nhiều chuyện công việc bề bộn như vậy, tình cảm hứng thú trước kia đã sớm qua đi. Nhậm Tiếu Vi đối với ông ta mà nói, bất quá là một người đàn bà bình thường mà thôi.
"Không được, tôi không thể để cho bà có ý đồ với Đồng Đồng!" Đoàn Kế Hùng âm thầm cắn răng.
Ông ta đem mọi hi vọng đều đã ký thác vào trên người đứa con trai nhỏ này, không thể liền thất bại trong gang tấc. Huống chi, có Đoàn Tĩnh Đồng ở đây, Bùi Dịch đối phó Đoàn gia cũng cần phải suy nghĩ!
"Ngày mai để cho Đồng Đồng trở về ở trong trang viên. Nơi này mới đúng nhà của nó, để cho nó ở trong nhà người khác, ra cái thể thống gì nữa!" Đoàn Kế Hùng quay đầu đối với Nhậm Tiếu Vi nói.
"Không được!" Nhậm Tiếu Vi theo bản năng nói, sau khi trả lời xong mới phát hiện chính mình biểu hiện quá mức vội vàng, vội vã nói, "Đồng Đồng thích ở nhà Tiểu Dịch nơi đó, mà còn Tiểu Dịch cùng Tô Thi Thi cũng sẽ không để cho nó trở về."
"Nó tất phải trở về đây ở! Bọn họ nếu là không cho rời đi, tôi tự mình đi dẫn nó trở về!" Đoàn Kế Hùng không cho cự tuyệt, nói xong xoay người liền thở phì phì đi tới.
"Cái Lão già Bất Tử này!" Nhậm Tiếu Vi ngầm cắn răng, tâm không kiềm chế được chìm xuống: "Mình tất phải nắm chặt thời gian rồi!"
Bà đợi không nổi nữa, nếu Đoàn Tĩnh Đồng thật sự bị mang về đây, đến lúc đó muốn đi liền phiền toái rồi!
Đêm nay, mỗi người đều đã đều có tâm tư.
Ngày hôm sau, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch tổ chức họp báo giải thích về chuyện, xử lý trang hoàng công trình ngoại hành lang thôn Thành Trung xuất hiện vấn đề chất lượng.
Trong phòng hội nghị lớn của Sunshine, ngồi đầy phóng viên, mỗi người sắc mặt đều đã cực kỳ ngưng trọng.
"Bùi tổng thật đúng là lợi hại. Bùi phu nhân mới đi vào một ngày, liền tìm được người chịu tội thay vô tội thả ra." Có vị phóng viên trẻ tuổi nhỏ giọng nói.
"Muốn chết à! Những chuyện không chứng cớ này không nên nói lung tung." Ngồi ở bên cạnh hắn một phóng viên tuổi tác hơi lớn một chút trợn mắt nhìn hắn.
"Cậu như thế nào liền cảm thấy được chuyện này là Tô tiểu thư làm? Cô ấy đầu óc lại không có bệnh, vì chút tiền như thế mà đi bớt xén vật liệu? Tôi cảm thấy được cô ấy chính là bị oan uổng!" Một vị nữ ký giả khó chịu nói.
"Ôi, đây không phải Ký giả Vương sao? Hiện tại người nào cũng biết cô là đứng về phía Bùi tổng bên kia." Vị phóng viên bắt đầu nói chuyện trước kia khinh thường nói.
Vừa rồi giúp Tô Thi Thi nói chuyện đúng là trước lẻn vào cục cảnh sát phỏng vấn Tô Thi Thi Vương Giai Hồng.
Lúc này cô nghe được vị phóng viên nam kia nói như vậy, nhất thời liền phát hỏa: "Tin tức của tôi đưa ra là khách quan công chính, phiền toái anh không cần ăn không được thì đạp đổ. Tôi từ đầu thấy anh chính là không cướp được tin tức hot, hâm mộ đến ghen ghét ha!"
"Tôi ghen tị cô?"
"Được rồi, Bùi tổng Bùi phu nhân lập tức liền muốn đến đây, các người còn ầm ĩ thì không cần ở đây nữa!" Vị phóng viên lớn tuổi kia chính là lôi kéo hai người, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bọn họ những phóng viên này từ trước đến nay là có tin tức liền chạy theo, nhưng mà phải xem sắc mặt người ta. Trước đó Tô Thi Thi gặp chuyện không may thời điểm bọn họ dám trắng trợn đưa tin, là âm thầm có người chống lưng, trong lòng bọn họ biết rõ, đó là ý của Hỗ gia.
Hiện tại, Bùi Dịch bảo hộ Tô Thi Thi rõ ràng như thế, chuyện lại xuất hiện chuyển biến, bọn họ cũng không dám sẽ đem Bùi Dịch đắc tội mà tìm chết đâu.
Bên ngoài phòng họp, Tô Thi Thi sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn Bùi Dịch, muốn nói lại thôi.
"Đổng Tiêu Tiêu trừng phạt đúng tội, quan toà sẽ xử theo quy định." Bùi Dịch biết cô đang nghĩ cái gì, ôn nhu nói.
"Em biết." Tô Thi Thi gật gật đầu, cảm xúc có chút giảm xuống.
Ngay tại vừa rồi, cô đã nhận được tin tức. Đổng Tiêu Tiêu thừa nhận toàn bộ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lao ngục tai ương là tránh không được rồi.
"Em chỉ là cảm thấy được, cô ta rất không giá trị." Tô Thi Thi thở dài, đi theo Bùi Dịch cùng đi vào phòng họp.
Đổng Tiêu Tiêu là bị Hỗ Sĩ Minh bức. Nói đến cùng, vẫn lại là Tô Thi Thi hại cô ta. Nếu lúc ấy Đổng Tiêu tiêu không phải vì theo Tô Thi Thi bỏ công việc tại xây dựng Tiệp Khắc, cô ta cũng sẽ không phải chịu kết cục bây giờ.
Có đôi khi, vận mệnh chính là như thế này. Nghĩ sai thì hỏng hết, từng bước đều sai.
Nhất thời tiếng động lớn nháo, khi Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi xuất hiện thời điểm, khoảnh khắc yên lặng.
Bùi Dịch lôi kéo tay Tô Thi Thi, đi đến trên bục đứng lại. Sau đó, hai người hướng tới màn ảnh, cúi đầu.
Khi xảy ra vấn đề thời điểm, thừa nhận sai lầm, vĩnh viễn so với giải thích vẫn có tác dụng hơn rất nhiều. Mặc kệ chuyện này là ai làm, hai người bọn họ đều là người phụ trách cái hạng mục này, đều không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch vẻ mặt đều đã cực kỳ trịnh trọng. Từng chữ từng câu, tình chân ý thiết.
Các phóng viên tại đây, đều đã nghe được phi thường chân thành, cũng không có vấn đề hóc búa lại xuất hiện.
Mãi đến - -
Cửa phòng họp được mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn cùng với trợ lý đi vào, không coi ai ra gì đi tới.
"Này điên người, còn không chịu yên rồi!" Tô Thi Thi nhìn vào người đến, gân xanh chỗ huyệt Thái Dương nhảy dựng.