Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng bệnh an tĩnh, chỉ nghe đến tiếng hít thở lẳng lặng.

Bùi Dịch nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình đang tựa vào ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đi đến bên giường bà.

Nhậm Tiếu Vi từ từ mở mắt ra, nhìn anh một cái.

“Mẹ, kế hoạch ra nước ngoài khả năng phải lùi lại vài ngày. Con có một số việc cần xử lý trước.” Bùi Dịch trầm giọng nói.

“Như vậy a...” Nhậm Tiếu Vi trong mắt đều là thất vọng, bất mãn nói, “Được rồi, vậy con lần sau đi nhất định phải nói trước cho mẹ một tiếng. Mẹ nghĩ muốn gửi cho Đồng Đồng một chút đồ.”

Nhậm Tiếu Vi nói xong, hốc mắt liền đỏ.

Con trai còn nhỏ như vậy, số ngày được ở bên cạnh bà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, có người mẹ nào mà không đau lòng? Nhưng mà bà nghĩ muốn đi thăm, lão già kia lại không chịu.

Mấy năm nay bà cũng không biết chính mình làm sao sống được đến bây giờ.

“Mẹ, con sẽ nghĩ cách khác.” Bùi Dịch giúp bà đem chăn nhẹ nhàng kéo lên, ôn nhu nói, “Con trở về để cho lái xe tới đón người.”

“Được.” Nhậm Tiếu Vi lau nước mắt, “Con bận thì cứ đi đi”

Bùi Dịch kiên nhẫn ở lại an ủi vài câu mới mới rời đi.

Xây dựng Tiệp Khắc lầu 15 bên trong trong văn phòng bộ phận thiết kế, Tô Thi Thi chính là đang chỉnh lý tư liệu, vắt hết óc nghĩ muốn như thế nào để tìm được vật liệu thay thế được loại vật liệu cách âm kia muốn điên cả đầu, điện thoại đột nhiên liền vang lên.

Hỗ điên khùng?

Tô Thi Thi vừa thấy màn hình biểu hiện người gọi đến, mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống, không hề nghĩ ngợi liền nhận điện thoại.

Cô còn đang lo tìm không thấy anh ta, bây giờ trái lại tự mình dẫn xác đưa lên cửa!

“Tô tiểu thư.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, nghe không ra cảm xúc.

Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, lạnh giọng nói: “Hỗ tiên sinh lại là phái người tới chặn xe của tôi, bây giờ lại gọi điện thoại đến muốn khủng bố tôi, xin hỏi đến cùng là muốn làm cái gì đây?”

“Những lời này nên là tôi hỏi Tô tiểu thư. Làm nổ kho vật liệu của tôi, lại làm cho vị hôn phu của cô đến làm phiền tôi. Xin hỏi Tô tiểu thư đang muốn làm cái gì đây?”

“Vị hôn phu quấy của tôi đến làm phiền anh, Bùi Dịch?”

Tô Thi Thi hoài nghi chính mình nghe lầm rồi.

Người này hẳn là lên cơn điên loạn rồi? Bùi Dịch hận không thể giết anh ta, làm sao có khả năng đi làm phiền anh ta được chứ.

“Không sai, vị hôn phu của cô mới vừa gọi điện thoại đến hẹn gặp tôi.”

Hỗ Sĩ Minh nói xong khẽ cười nói: “Một khi đã như vậy, Tô tiểu thư cũng đến đây một chuyến đi. Tôi đây ở xây dựng Minh Đỉnh chờ các vị.” Tô Thi Thi nhướng mày, loại chuyện này Hỗ phó tổng kia hẳn không nói đùa, chẳng thế thì cô chỉ cần gọi một gọi điện thoại cho Bùi Dịch, liền bị vạch trần rồi.

Chỉ là kêu cô cũng cùng đi...

“Được.” Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, trả lời đồng ý.

Để cho cô đi phải không? Có cái gì không dám? Bây giờ cô liền chủ động đi gặp!

Nửa giờ sau Tô Thi Thi từ trong Lincoln đi xuống, ngửa đầu đánh giá kiến trúc tòa nhà màu trắng to lớn trước mắt này.

Xây dựng Minh Đỉnh.

Lần thứ ba đến chỗ này, mỗi một lần tâm trạng đều khác nhau.

Bên cạnh truyền đến một tiếng mở cửa xe nhẹ nhàng, Bùi Dịch chỉnh lý một phen tây trang, đi đến bên cạnh cô ôn nhu nói: “Đi thôi.”

Tô Thi Thi ôm lấy cánh tay anh, cười đến vô cùng sáng lạn.

Người điên kia sợ là không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp cùng Bùi Dịch đến?

Sau khi cô nói chuyện điện thoại xong, cúp máy liền gọi cho Bùi Dịch.

Nghĩ muốn châm ngòi ly gián phải không? Tô Thi Thi mi mắt híp híp, cô cũng không ngốc như vậy.

Nếu để cho Bùi Dịch biết cô đơn độc xuất hiện tại xây dựng Minh Đỉnh, khẳng định anh sẽ cực kỳ tức giận.

“Bùi tổng?”

Mỹ nữ đứng ở đại sảnh nhìn đến đi tới hai người, mi mắt mở thật lớn, tay theo bản năng mò lên trên máy điện thoại nội bộ, kích động muốn bấm 110.

Hiện tại tất cả nhân viên của xây dựng Minh Đỉnh này ai cũng nói, ngày hôm qua liền là hai vị này làm nổ kho vật liệu của bọn họ.

Hai người này quá nguy hiểm, ai biết bọn họ đến chỗ này muốn làm cái gì.

“Là Hỗ phó tổng hẹn chúng tôi đến đây.” Tô Thi Thi yên lặng thở dài, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Bọn họ giống khủng bố lắm sao? Xem ánh mắt của vị mỹ nữ đứng ở đại sảnh này nhìn bọn họ, liền giống như nhìn thấy phần tử khủng bố vậy.

“Xin... Xin chờ một chút.” Mỹ nữ kia lắp bắp nói, “Tôi trước hỏi một phen.”

Tô Thi Thi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch. Sắc mặt bình tĩnh, như là lạnh nhạt hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện xung quanh.

Lúc này, tầng cao nhất trong văn phòng tổng giám đốc của xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh nhận được điện thoại nội thông báo, sắc mặt trầm trầm.

“Bọn họ hai người cùng đi đến?” Anh ta trầm mặc một phen, lạnh giọng nói, “Nói cho bọn họ tôi có hội nghị đột xuất.”

Anh ta nói xong liền 'bốp' một tiếng cúp điện thoại, trong mắt hiện lên quét xuống hứng thú.

“Tô Thi Thi, xem ra cô đối Bùi Dịch thật đúng là cực kỳ trung thành! Tôi ngược lại là muốn nhìn trên cái này thế giới có cái thứ tình vững hơn vàng hay không!”

Trong đại sảnh lầu 1, Tô Thi Thi mặt không chút thay đổi nhìn mỹ nữ quầy lễ tân kia nói: “Cô là nói Hỗ phó tổng hẹn chúng tôi, rồi bây giờ lại muốn cho chúng tôi leo cây phải không?”“Thật sự thật xin lỗi, hội nghị là quyết định đột xuất, Hỗ phó tổng cũng không có cách nào.” Mỹ nữ quầy lễ tân kia nơm nớp lo sợ giải thích.

Vị Tô tiểu thư này cũng còn tốt đi, người bên cạnh vị Bùi tiên sinh này quả thực quá khủng bố rồi. Anh chỉ là mặt trầm xuống đứng ở chỗ này, liền tính khiến cho người ta không nói được một lời, cũng làm cho người ta trong lòng run sợ.

Lúc bọn họ đang nói chuyện bên này, bên ngoài có mấy người công nhân mặc đồ có vẻ là nhân viên sửa chửa cầm công cụ đi tới.

Tô Thi Thi chính đang nghĩ muốn xem bọn họ là muốn sửa chữa cái gì, Bùi Dịch đột nhiên ôm lấy bờ vai cô, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”

“A....”

Tô Thi Thi gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, theo Bùi Dịch liền rời đi rồi. Chỉ là đến lên xe, chờ xe vừa khởi động, cô quay đầu buồn bực nhìn anh: “Anh hôm nay sao lại tốt tính như thế, không nói lời cay độc gì?”

Nếu dựa theo bình thường mà nói, Bùi Dịch bị người như vậy công khai cho leo cây, khẳng định sẽ tức giận.

“Trong mắt Tô tiểu thư, tôi chẳng lẽ chính là một người đàn ông nhỏ mọn?” Bùi Dịch lành lạnh liếc cô một cái.

Tô Thi Thi lập tức bày ra bộ dạng cún con cười nói: “Bùi tiên sinh anh là người lớn không chấp với trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, là gì có ai có tính tình tốt hơn anh chứ.”

“Không tệ, nói nhiều vài câu. Tâm tình tốt, tôi có lẽ có thể sẽ nói cho em một bí mật.” Bùi Dịch tựa lưng vào ghế ngồi đùa với cô.

Tô Thi Thi mi mắt sáng lên, mạnh nhào tới bên người anh, lôi kéo tay anh sốt ruột nói: “Quả nhiên có nội tình, mau nói cho tôi biết, các người muốn làm cái gì.”

Bùi Dịch nhếch môi, từ một ngăn nhỏ trên xe lấy ra cái Laptop, mở ra đặt ở trên đùi, hướng Tô Thi Thi liếc mắt ra hiệu: “Lại đây.”

Tô Thi Thi đâu cần chờ anh chờ nói, cũng sớm đã bu lại.

Bùi Dịch nhưng đột nhiên ôm eo của cô, hướng trên trán cô hôn một cái, giọng nói trầm trầm: “Lấy lòng tôi.”

“Anh...” Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, người đàn ông này chẳng lúc nào chịu đứng đắn cả

Nhưng mà cô còn không có phản kháng, Bùi Dịch liền kéo cô đến bên người, cúi xuống hôn lấy đôi môi anh đào của cô. Đầu lưỡi thành thục cạy mở hàm răng đi vào trong khoang miệng cô, trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương đang làm loạn của cô, môi lưỡi dây dưa cắn mút đến khi cô cảm thấy đầu mình không còn chút dưỡng khí anh mới chịu buông ra. (Hi hi tại bạn ngứa tay cho thêm miếng chứ anh hôn có cái hà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK