Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lại đưa trở lại?"

Tô Thi Thi nghe được Đoàn Chấn Ba lại bị đưa trở về bệnh viện, không biết là nên cười hay không cười.

Lúc trước ông ta nhẫn tâm như vậy vứt bỏ Lưu Dĩnh Tuệ không để ý. Hiện tại, chính ông ta cũng thành bệnh nhân nằm trên giường rồi.

Xe tải đụng vào chân của ông ta, gãy xương chân, cần ở trên xe lăn mấy tháng.

Lúc Tô Thi Thi nghe được tin tức này, trong lòng nói không nên lời là có cái cảm xúc gì.

"Tô Thi Thi, cô dựa vào cái gì không cho tôi đi?" Nơi xa truyền đến tiếng Phương Thanh Hoa gầm thét.

Tô Thi Thi điều chỉnh sắc mặt một chút, cũng không có nói cho bà ta biết chuyện Đoàn Chấn Ba xảy ra tai nạn xe cộ.

Cô nhàn nhạt nhìn bốn phía một hồi, đối với người cùng đi đến Dương Dũng gật gật đầu, Dương Dũng rất nhanh liền lui trở về.

"Cô có cái quyền gì hạn chế tự do của tôi?" Phương Thanh Hoa thở phì phì đi đến trước mặt Tô Thi Thi, lạnh giọng hỏi.

Tô Thi Thi nhàn nhạt cười nói: "Bà nếu là không phục, có thể đi báo cảnh sát bắt tôi nha."

"Cô..." Phương Thanh Hoa chán nản.

Câu này không phải là vừa rồi bà ta nói với Tô Thi Thi bọn họ sao? Nha đầu kia vậy mà lấy lời của bà ta trả lại rồi!

"Cô tới cùng muốn làm cái gì?" Phương Thanh Hoa có chút lo lắng không yên.

Bà ta hiện tại chỉ sợ Tô Thi Thi thay Lưu Dĩnh Tuệ trả thù.

"Tôi cái gì cũng không muốn làm, chẳng qua chính bà thiếu nợ, thì chính bà đi hoàn lại thôi." Tô Thi Thi trên mặt tươi cười vừa thu lại, xoay người đi vào phòng bệnh.

Bác sĩ nói Lưu Dĩnh Tuệ còn cần mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể tỉnh lại, là cô ký tên đồng ý cho bác sĩ phẫu thuật, nên ở lại chỗ này chờ cô ta tỉnh lại giải thích rõ ràng.

"Tô Thi Thi, cô thật đúng là coi mình như con cháu của cô ta rồi hả?" Phương Thanh Hoa ở sau lưng tức giận mắng.

Đúng là rất nhanh liền không còn tiếng động, Dương Dũng tóm lấy áo của bà ta lôi đến một góc, nhìn chằm chằm bà ta.

Tô Thi Thi không để ý đến bà ta, đi đến trong phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Lưu Dĩnh Tuệ.

"Chuyện riêng của các người tôi không nghĩ muốn tham dự, hy vọng cô rút ra được bài học cho mình." Tô Thi Thi thở dài, "Cô khẳng định cũng có rất nhiều lời muốn hỏi bà ta đúng không? Tôi giúp cô giữ bà ta lại, cái khác, tôi cũng bất lực."

Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu Dĩnh Tuệ cho dù rất không nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng vẫn là thức dậy.

"Tô tiểu thư..." Lưu Dĩnh Tuệ nhép nhép miệng, muốn ngồi dậy, lại một chút khí lực cũng không có.

Tô Thi Thi vốn là nằm úp sấp ở bên giường ngủ, nghe được động tĩnh, lập tức tỉnh lại, đứng lên đè cô ta lại, ôn nhu nói: "Cô hiện tại không thể động."

"Tôi..." Lưu Dĩnh Tuệ miệng khô khốc, muốn nói cái gì, lời nói đến bên miệng, nhưng mà một chữ đều đã nói không nên lời.

Nước mắt vô thanh chảy xuống, mang theo vô tận bi thương.

"Cảm ơn cô." Thật lâu sau, cô ta mới chậm rãi nói.

"Cô..." Tô Thi Thi sửng sốt, đột nhiên không biết nói cái gì.

Lưu Dĩnh huệ nặn ra một nụ cười yếu ớt: "Tôi khi đó còn có chút ý thức. Tô tiểu thư, cám ơn cô."

Lúc ấy cô ta một lòng muốn cứu con mình, liều mạng nói cho chính mình muốn tỉnh táo. Lúc bác sĩ nói đứa bé đã chết, cần bỏ đi tử cung mới có thể bảo toàn tính mệnh khi đó, cô ta thật sự cảm thấy được không thể sống nữa.

Cô ta cũng không có ngốc như vậy, càng hiểu rõ vợ chồng Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa này. Mà hiện tại, Tô Thi Thi lại canh giữ ở bên cạnh giường bệnh của cô ta, như vậy liền biết, là Tô Thi Thi ký tên đồng ý phẫu thuật mới bảo vệ được mạng sống của cô ta.

"Cô... Được rồi nghỉ ngơi cho tốt đi." Tô Thi Thi thay cô rót chén nước.

"Tôi nghĩ muốn gặp mặt Đoàn phu nhân." Lưu Dĩnh Tuệ uống một hớp, thật cẩn thận nói.

Tô Thi Thi tiếp nhận cái chén, trên mặt biểu tình không hề thay đổi, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, liền đi ra ngoài.

Các cô về lập trường đều đã cực kỳ lúng túng, Tô Thi Thi cùng cô ta cũng không có gì để nói.

Đến bên ngoài kêu Phương Thanh Hoa tiến vào, cùng Dương Dũng rời khỏi bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Lưu Dĩnh Tuệ vừa thấy đến Phương Thanh Hoa, tuy cũng sớm đã bi thương đến chết tâm, nhưng cảm xúc vẫn lại là khó tránh khỏi kích động.

"Bà tại sao nhẫn tâm như vậy hại chết con của tôi?"

Đi một vòng quỷ môn quan trở về, cô ta là thấy rõ rất nhiều chuyện, cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

Từ lúc cô ta tiến vào ở biệt thự thứ nhất, Phương Thanh Hoa liền không muốn để cho cô sinh đứa bé ra. Cô ta buổi tối đi ngủ cảm giác trong phòng có người, sau đó thậm chí còn cho rằng là quỷ.

Mỗi đêm ngủ không được, cả ngày nghi thần nghi quỷ, bọn họ làm gì đó khiến cô ta ăn uống không được...

Toàn bộ, đều đã sáng tỏ rồi.

"Cô đang nói cái gì?" Phương Thanh Hoa mặt không đổi sắc, đã sớm nghĩ được kế sách ứng phó.

"Bà đến bây giờ vẫn không thừa nhận? Bà sẽ không sợ con của tôi vào trong mộng của bà hướng bà đòi mạng sao?" Lưu Dĩnh Tuệ tựa vào ở đầu giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi han.

"Cô lại ở trong này nói bậy cái gì!" Phương Thanh Hoa biến sắc, bối rối nhìn bốn phía phòng bệnh một hồi, thấy không có người khác, đi đến bên cạnh giường bệnh, hạ giọng nói, "Loại tiện nhân như cô có kết cục thế này, thật đáng!"

"Tôi là loại tiện nhân? Như vậy bà so với tôi tốt hơn chỗ nào? Tôi hiện tại so với việc bà năm đó làm có khác nhau sao?"

"Bà bức tử người vợ hợp pháp của Đoàn Chấn Ba, kết cục của bà sẽ tốt hơn tôi sao?" Lưu Dĩnh Tuệ nói xong trào phúng cười rộ lên, "Kết cục của bà so với tôi chắc chắn sẽ thảm hại hơn, bà cứ chờ xem!"

"Cô câm miệng cho tôi!" Phương Thanh Hoa nếu không sợ cô ta gặp chuyện không may, đã sớm vung một cái tát đánh qua.

"Chấn Ba hẳn không muốn cô nữa rồi. Cô nếu thức thời mà nói, sau này liền biến mất trước mặt tôi đi, chẳng thế thì tiếp theo đến cái mạng cô cũng không còn!"

"Rốt cục thừa nhận, là bà hại chết con của tôi." Lưu Dĩnh Tuệ nói xong liền khóc lên.

Một bước sai, xa vạn dặm.

Là chính cô ta tham lam mà hủy đi chính mình, rơi vào kết cục này, cô ta không oán bất luận kẻ nào.

Nhưng mà những người này lại hại chết con của cô ta - -

"Tôi nguyền rủa bà! Chúng bạn xa lánh, kết cục thê lương, so với tôi thảm gấp một trăm, ngàn lần, gấp một vạn lần!"

"Cô câm miệng cho tôi!" Phương Thanh Hoa mạnh che lỗ tai, vội vội vàng vàng hướng bên ngoài phòng bệnh chạy tới.

"Hẳn không, tôi mới không thảm như vậy. Tôi cam chịu nhiều năm như vậy, rất không dễ dàng mới có địa vị như hiện tại, tuyệt đối sẽ không thảm như vậy!"

Phương Thanh Hoa gắt gao bịt lấy lỗ tai, sắc mặt trắng bệch, cả người đều đã run run.

Nhưng lời Lưu Dĩnh Tuệ nguyền rủa như là ma âm xuyên não, không ngừng ở trong đầu bà ta mà vang vọng.

Nhớ tới con gái nhỏ Đoàn Ngọc Lộ của mình, nhớ tới chồng mình đối với chính mình bội tình bạc nghĩa, nhớ tới hiện tại bọn họ cùng Đoàn gia đoạn tuyệt quan hệ...

"Không!" Phương Thanh Hoa giống như điên rồi một dạng kêu to, nghiêng ngả lảo đảo hướng bên ngoài bệnh viện chạy tới.

Bà ta hiện tại liền muốn trở về Đoàn gia! Bà ta là Đoàn phu nhân, bà ta liền muốn đợi ở Đoàn gia, chết sống không đi!

Nhưng lúc bà ta trở lại biệt thự thứ nhất, chờ đợi bà ta chính là sấm sét giữa trời quang.

"Đoàn Ngọc Tường, con cũng dám..." Phương Thanh Hoa nhìn trong phòng trên đất bừa bãi, thiếu chút nữa xỉu vì tức.

Bà ta hỏi thăm người làm, vừa rồi chỉ có Đoàn Ngọc Tường đã tới. Mà hiện tại, nha đầu kia vậy mà đem tất cả những gì đáng giá gì đó đều đã ôm đi hết rồi.

"Tao tại sao lại nói mật mã két sắt cho mày? Mày tại sao có thể đối xử với người mẹ sinh ra mày như vậy? Không, chuyện này không phải sự thật!" Phương Thanh Hoa chưa từ bỏ ý định chạy vào phòng ngủ chính mình, nhưng mà tất cả những gì quý giá mà bà ta cất giấu, toàn bộ đều đã không thấy nữa.

"Không, điều đó không có khả năng!" Phương Thanh Hoa lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Đoàn Ngọc Tường, nhưng mà trả lời bà ta chỉ là giọng nói máy móc.

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number you have dialed, is temporary not available. Please try again later.."

Chưa từ bỏ ý định lần lượt gọi đi, đến cuối cùng dãy số biến thành không tín hiệu.

"Tường Tường, con tại sao có thể đối với mẹ như vậy?" Phương Thanh Hoa ngã ngồi dưới đất, một người giống như lập tức già đi mười mấy tuổi.

Lúc Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đi vào biệt thự thứ nhất, nhìn đến liền là Phương Thanh Hoa thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, bên cạnh mấy cái chén trà quăng lăn lóc trên đất.

Tô Thi Thi nhíu mày quay đầu nghiêng qua nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái: "Anh làm?"

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, ôm eo cô sát vào người mình, ghé sát vào bên tai cô, trầm giọng nói: "Em đang hoài nghi nhân phẩm của anh?"

Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, lập tức đứng thẳng, nghiêm trang nói: "Bùi tiên sinh nhân phẩm, đương nhiên là đỉnh cao, đến em còn đã cảm thấy không bằng...!"

Bùi Dịch ánh mắt lập tức u ám lại vài phần, nâng cằm cô lên mân mê: "Nếu anh đã tốt đến như vậy, em cũng nên bày tỏ một chút?"

"Anh..." Tô Thi Thi không nói gì, người đàn ông này tại sao lại đột nhiên không đứng đắn nữa rồi.

"Các người tới làm cái gì?" Phương Thanh Hoa thét chói tai ngắt lời hai người đang anh anh em em bên này.

Tô Thi Thi nhân cơ hội hướng bên cạnh tránh né, quay đầu nhìn về phía Phương Thanh Hoa khi đó, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong mắt giảo hoạt chớp lóe rồi biến mất.

Cô đi qua, ngồi xỗm trước mặt bà ta, khẽ cười nói: "Lão gia tử bảo bà lập tức rời đi Đoàn gia, tôi thương cảm bà không chốn dung thân, cố ý tìm cho bà một chỗ ở mới."

"Cô..." Phương Thanh Hoa sắc mặt trầm xuống, "Chỗ nào?"

Tô Thi Thi nhìn vào mắt bà ta, chậm rãi phun ra hai chữ: "Bệnh viện."

😄😄😄😄😄😄😄

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK