Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không bài bạc, thua chính mình dùng bút ở trên mặt vẽ ký hiệu, được chứ?" Ôn Ngọc một bên xào bài, một bên hưng phấn mà nhìn cái khác ba vị bài hữu.(bạn chơi bài)

Hà Hạo Lâm là Ôn Ngọc nhà dưới, lúc này một bộ sạng sống không thể yêu, trầm mặc xếp bài

Lý Hinh Nhi ngồi ở đối diện Ôn Ngọc, quay đầu vụng trộm nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, thấy anh không phản đối, cũng không nghĩ muốn làm anh mất hưng trí, gật gật đầu: "Tốt lắm. Tần tổng cần phải thủ hạ lưu tình a...."

Tần Phong ngồi ở tay trái Ôn Ngọc, mặt trầm xuống, động tác nhanh nhẹn xào bài mạt chược, như là không có nghe đến một dạng.

Vòng đầu tiên, Ôn Ngọc đi trước.

Cô cầm hai viên xúc xắc hướng lên không ném đi, sau đó giương mắt nhìn Tần Phong.

Tần Phong vẫn như cũ nghiêm mặt, căn cứ xúc xắc lấy ra bốn quân cờ đưa qua trước mặt Ôn Ngọc, sau đó giữ lại bốn quân, chính mình cầm bốn quân.

Hà Hạo Lâm trầm mặc cầm lấy bốn quân bài Tần Phong để lại, như là không phát hiện cái gì.

Mà Lý Hinh Nhi có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Ôn Ngọc.

"Cô ấy đến đếm xúc xắc cũng đều không hiểu, chẳng lẽ không sợ thua sao?" Cô ta một bên nghĩ một bên cầm lấy bài của chính mình.

Ôn Ngọc động tác xếp bài trái lại cực kỳ nhanh nhẹn, rất nhanh liền đánh ra một quân bài: "Năm ống."

"Khụ khụ..." Lý Hinh Nhi bị nước miếng bị sặc, trừng lớn mắt nhìn Ôn Ngọc đánh ra bài.

"Bài này là sao chứ?" Lý Hinh Nhi lại xác định, Ôn Ngọc nên là hẳn không biết chơi bài.

Ôn Ngọc quả thật không tinh thông, cô chỉ biết một chút quy tắc cơ bản nhất mà thôi.

Đúng là mỗi một lần, Tần Phong đánh ra một quân bài, cô không phải ăn liền là bính.

Bốn vòng qua đi, Ôn Ngọc lặng lẽ lôi kéo tay áo Tần Phong: "Tần Phong, anh mau giúp em nhìn xem, em có phải có thể ù rồi hay không?"

Đối diện, Lý Hinh Nhi đang lật bài bài động tác ngừng một trận, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Tần Phong nghiêng người qua nhìn lên, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ôn Ngọc nhất thời nheo lại mắt, cười tít mắt đem bài liền vuốt: "Tôi ù rồi!"

Hà Hạo Lâm nhận mệnh cầm lấy bút vẽ tới, ở trên trán vẽ cái xấu X, rồi sau đó nhìn về phía Lý Hinh Nhi, gượng ép cười cười: "Lý tiểu thư, có chơi có chịu."

Lý Hinh Nhi sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn lại là cầm lấy bút vẽ cười nói: "Cái này đương nhiên."

Cô ta nói xong âm thầm lườm Ôn Ngọc một cái, thấy cô đã cúi đầu một lần nữa xào bài, không cam lòng ở trên má vẽ cái vòng tròn nho nhỏ.

Thua bài mọi người phải ở trên mặt vẽ một cái hình, nhưng Tần Phong từ đầu tới cuối chính là mặt trầm xuống, một chút ý tứ muốn tiếp thu trừng phạt đều không có.

Hà Hạo Lâm đương nhiên không dám nói gì anh, Lý Hinh Nhi lại càng hẳn không để cho Tần Phong mất hứng. Ôn Ngọc chỉ cần có bài ngoạn chơi là vui vẻ rồi, trừng phạt gì gì đó từ đầu không phải cực kỳ quan tâm.

Vì thế - -

Tần tiên sinh mặt trầm xuống, nghiêm trang tỏ vẻ vô lại.

Ván thứ hai, không quá 2 phút, Ôn Ngọc lại bảo Tần Phong một tiếng.

Tần tiên sinh nghiêng người qua vừa thấy, nhàn nhạt nói: "Bài cùng vừa rồi quy tắc một dạng, còn không có biết?"

Ôn Ngọc híp mắt, rầm một phen đẩy ngã bài, không cam lòng giải thích nói: "Tôi lần này lại ù rồi."

"Lại ù rồi hả?" Lý Hinh Nhi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nhưng tập trung nhìn vào, phát hiện bài của Ôn Ngọc quả thật là ù rồi.

"Lý tiểu thư, đây." Hà Hạo Lâm cười đem bút đưa tới, trên gương mặt của mình đã hơn một cái dấu X.

Lý Hinh Nhi cắn môi nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, thấy Tần tiên sinh một chút ý tứ giúp cô ta đều không có, đành phải tiếp nhận bút ở trên má phải vẽ cái vòng tròn nhỏ.

Ván thứ ba: Ôn Ngọc ăn được bài của Tần tiên sinh đánh ra, ù rồi.

Ván thứ tư: Ôn Ngọc tự mò mẫn.

Ván thứ tư: Tần tiên sinh lại nã pháo, Ôn tiểu thư thuần một sắc ù rồi, trừng phạt tăng gấp bội.

Lý Hinh Nhi đã không thể bình tĩnh rồi. Mọi chuyện rõ ràng như thế, cô ta dù là kẻ ngốc cũng đã nhìn ra!

Tần Phong từ đầu chính là đang cố ý cho Ôn Ngọc bài! Mà còn, bài Ôn tiểu thư có phải cũng thuận quá mức rồi hay không? Lý Hinh Nhi đều đã bắt đầu hoài nghi bọn họ có phải đang đánh bài nịnh nọt cụ già hay không!

Ôn Ngọc chính mình cũng hiểu được thắng có chút ý tứ không tốt lắm, lúc ngã đẩy ngã bài mã Trường Thành thời điểm, vụng trộm nhìn Tần Phong liếc mắt một cái: "Anh không cần luôn loạn đánh a."

Tần tiên sinh khóe miệng giật giật, mím môi không nói gì.

Một ván này bắt đầu thời điểm, anh nhìn Hà Hạo Lâm liếc mắt một cái. Hà Hạo Lâm xoa mồ hôi lạnh, đánh ra bên ngoài một quân năm.

Ôn Ngọc sững sờ nhìn anh ta hai giây, từ từ đẩy ngã bài.

"Lại ù rồi hả?" Lý Hinh Nhi đều nhanh tức khóc.

Ván thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...

(À, nói chung bạn ko biết chơi mạt chược nên chắc ko sát nghĩa đâu, đọc khó hiểu thì cũng đàng chịu thôi 😅😅😅😅😅😅)

Lý Hinh Nhi đã đến khí lực tức giận đều không có, chỉ nghĩ đến lát nữa phải vẽ chỗ nào mới hẳn không xấu mặt mình!

Ôn Ngọc là người đánh bài kỹ thuật rất kém cỏi nhưng phẩm chất chơi bài cực kỳ tốt. Mặc kệ thắng thua đều đã cười hì hì. Trên thực tế, cô từ đầu không có thua qua!

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, toàn bộ đều là cô một người ù!

"Tần tổng a, người làm cũng quá rõ ràng rồi." Hà Hạo Lâm ở trong lòng yên lặng châm chọc.

Tần Phong thả bài để Ôn Ngọc thắng đến thư ký như anh ta đều đã nhìn không nổi, huống chi là Lý Hinh Nhi cả khuôn mặt bị vẽ đến không còn chỗ vẽ.

"Cái kia... Tôi đi toilet một lúc." Lý Hinh Nhi hít sâu một hơi, hơi bụm mặt, đứng lên liền đi.

Ôn Ngọc theo bóng lưng cô ta hô: "Lý tiểu thư cô nhanh lên, tôi giúp cô trước lấy bài."

Lý Hinh Nhi dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Cô ta có thể không cần loại trợ giúp này sao?!

"Ngoạn chơi được thật vui vẻ?" Tần Phong mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc trên mặt tươi cười vừa thu lại, nhớ tới vừa rồi để cho Lý Hinh Nhi thua thảm như thế, cho rằng Tần Phong không vui, chu mỏ, rầu rĩ nói: "Cũng không phải em để cho cô ta thua."

"Khụ khụ..." Hà Hạo Lâm thật sự nhịn không được rồi.

Bà cô này thật đúng là cho rằng chính mình kỹ năng chơi bài rất lợi hại!

Tần Phong lành lạnh xé toác liếc mắt Hà Hạo Lâm một cái, hít vào một hơi, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc nói: "Ngoạn chơi vui vẻ rồi, liền đi làm điểm tâm, tôi đói bụng."

Giữa trưa bàn đồ ăn cháy đen kia đều bị Hà Hạo Lâm cùng Lý Hinh Nhi ăn sạch, anh quả thật rất đói.

Ôn Ngọc nho nhỏ nói thầm: "Em cũng không phải bảo mẫu của anh."

"Ôn Ngọc!" Tần Phong sắc mặt trở nên đáng sợ rồi.

Mắt thấy hai người liền muốn gây gổ, chuông cửa đúng lúc vang lên.

"Tôi đi mở cửa!" Hà Hạo Lâm gần như là từ trên ghế bật lên, rất nhanh hướng tới cửa chạy tới.

Ôn Ngọc nhìn thoáng qua anh xếp được một nửa bài, do dự một chút, nghĩ tới đi giúp anh ta xếp rồi.

Tần Phong nhìn đến cô bị bài mê hoặc liền đau đầu, lạnh lùng nói: "Chính cậu ta không có tay, muốn em giúp cậu ta?"

Ôn Ngọc cường bạo dừng lại động tác, buồn bực ngồi trở lại đến trên vị trí, âm thầm nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.

"Người này tính tình như thế nào càng lúc càng lớn rồi." Ôn Ngọc oán thầm.

Lúc này, Hà Hạo Lâm trở lại, xa xa hướng tới Tần Phong liếc mắt ra hiệu: "Tần tổng, người đại diện Lý tiểu thư đến đây."

"Người đại diện?" Tần Phong nhướng mày, giương mắt nhìn qua, thấy phía sau Hà Hạo Lâm đi theo một người phụ nữ khoảng ba mấy bốn mươi tuổi.

"Tần tổng, mạo muội quấy rầy. Tôi... Tôi tìm đến Lý tiểu thư." Người đại diện Lý Hinh Nhi hướng tới Tần Phong cúi đầu khom lưng, trán tóc bị mồ hôi thấm ướt dính cùng một chỗ, giống như là có việc gấp.

"Tìm Lý Hinh Nhi?" Ôn Ngọc từ trên bàn bài đứng lên, đi theo Tần Phong cùng nhau hướng tới phòng khách đi đến, lúc nhìn thấy người đại diện Lý Hinh Nhi khi đó, trong lòng liền là hồi hộp.

Người này hiện tại đến đây, hẳn không là - -

"Chị Vương." Lý Hinh Nhi ở trong phòng rửa tay nghe được tiếng của người đại diện, liền cùng nhìn thấy cứu tinh một dạng, rất nhanh chạy ra.

"Hinh Nhi... Em... Mặt của em làm sao vậy?" Chị Vương nhìn đến mặt của Lý Hinh Nhi khi đó, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

Lý Hinh Nhi mới vừa rửa mặt, nước cũng chưa lau khô, xem qua là đen tuyền ướt sũng một mảnh, giống như là đắp mặt nạ bùn đen một dạng.

Tạo hình này, lại làm người đại diện sợ hãi.

"Em... Em..." Lý Hinh Nhi ủy khuất ánh mắt đều đã đỏ, nhưng cô ta muốn như thế nào giải thích chính mình là vì đánh bài thua mới có thể biến thành bộ dáng giống quỷ này.

Cái cây bút vẽ đáng chết kia không biết là dùng loại mực gì, vậy mà rửa cũng đều rửa không ra.

Người đại diện mới vừa mới nhìn đến khuôn mặt đều dấu X của Hà Hạo Lâm đã đầy đủ chấn kinh, lúc này nhìn đến mặt nghệ sĩ bảo bối của chính mình, chỉ cảm thấy cả người đều không tốt.

"Tới cùng sao lại thế này?" Chị Vương đến gần bên cạnh Lý Hinh Nhi, nhỏ giọng hỏi.

"Trước đừng nói nữa, chúng ta rời đi trước. Đem mắt kính cùng mũ cho em." Lý Hinh Nhi đè nặng thanh âm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô ta phát hiện mình bị Ôn Ngọc bọn họ đùa giỡn rồi. Cô gái này từ đầu chính là giả heo xơi tái cọp già, đang âm thầm giở thủ đoạn với cô ta!

"Em hiện tại không thể đi ra, bên ngoài đều là phóng viên!" Chị Vương nhớ tới mục đích chính mình tìm đến Lý Hinh Nhi, sắc mặt nhất thời khó coi vài phần.

Khi mà bạn muốn viết cảnh H cho Phong Ngọc thì chỉ có thế này. Bạn viết kiểu gì đây 😅😅😅😅😅😅

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK