Suy xét nhiều lần, Lâm Lam vẫn quyết định tới Thịnh Thiên.
Tuy rằng Lâm Lam tin rằng phán đoán của Diêm Quân Lệnh sẽ không sai, nhưng giải trí Tân Trí ở Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian này sức khoẻ của ba cô ngày càng kém, Lâm Lam không muốn cách Lâm Phúc Sinh quá xa.
Mà so với Thịnh Thiên, yêu cầu của Tân Trí cao hơn không nói, cạnh tranh cũng lớn hơn, tài nguyên có thể mang tới cho cô lại có hạn, tới đó lại phải phỏng vấn, mặc dù Lâm Lam không sợ cái này, nhưng tính ra, lời mời của Thịnh Thiên càng thành khẩn hơn.
Diêm Quân Lệnh muốn ngăn cản, nhưng thấy biểu cảm phấn khích của cô nhóc, anh không nói thêm gì nữa.
Nếu cô đã muốn đi thì anh sẽ tận lực bảo vệ cô.
Lựa chọn xong rồi, Lâm Lam trả lời Thịnh Thiên, người phụ trách bên đó rất nhiệt tình với Lâm Lam, thượng lượng qua với cô một số việc liên quan đến hợp tác.
Lâm Lam rất hài lòng với những điều kiện mà Thịnh Thiên đưa ra.
“Nếu không có vấn đề gì thì đợi giám đốc Lỗ của chúng tôi trở về là có thể kí hợp đồng.” Thanh tra phụ trách bên Thịnh Thiên rất xem trọng tư chất của Lâm Lam, cười nhẹ nói.
Lâm Lam chủ động đưa tay nói cám ơn với đối phương, cô cũng không ngờ rằng chuyện hợp tác lại diễn ra thuận lợi đến vậy.
Ra khỏi Thịnh Thiên, nhìn ánh mặt trời ấm áp giữa trưa, Lâm Lam hào phòng nói với Tăng Tuyết đứng đằng sau cô: “Muốn ăn gì? Em mời!”
“Ăn một bữa ở Ngự Thiện Các?” Tăng Tuyết cũng không khách sáo.
Kết quả biểu cảm của Lâm Lam thay đổi: “Có thể, hai bát cháo.”
“Trời ơi, họ Lâm kia, em có cần phải keo kiệt thế không? Dù gì kí hợp đồng với Thịnh Thiên rồi giá trị con người em cũng lên tới hàng tỷ đồng rồi, hai bát cháo mà em cũng dám nói ra khỏi miệng?” Tăng Tuyết vừa tức vừa buồn cười nói.
“Keo kiệt đâu? Hai bát cháo ở Ngự Thiện Các cũng đã trăm rưỡi rồi.” Lâm Lam bĩu môi.
“Chậc chậc.” Tăng Tuyết liếc trắng Lâm Lam, tỏ ra rất ghét bỏ.
“Có một số người chính là kiếp nghèo hèn, cho dù có tiền có tiếng thế nào đi chăng nữa, cũng không thay đổi được cái nghèo hèn trong xương.” Hàn Hinh Nhi dùng toàn đồ hiệu, đi guốc cao năm phân, mặc áo hở lưng gợi cảm, không biết xuất hiện đằng sau Lâm Lam từ lúc nào, liếc xéo nói.
“Chúng tôi nghèo hèn, cũng không đê tiện được như người ta, còn tỏ ra hơn người, có một ông bố mới phát đạt nên rất ghê gớm, không sợ tiểu tam tới đuổi ra ngoài à?” Tâm trạng tốt của Tăng Tuyết và Lâm Lam bị Hàn Hinh Nhi huỷ hoại sạch sẽ, nhưng Tăng Tuyết không chịu đựng được như Lâm Lam, cay nghiệt đúng không? Vậy tôi càng cay nghiệt hơn cô.
Vì để chọc tức Hàn Hinh Nhi, gần đây Tăng Tuyết còn điều tra một số chuyện riêng của cô ta, mắng lại cũng có cái để nhằm vào, đánh thẳng vào chỗ yếu.
“Cô…”
“Tôi làm sao? Hàn Hinh Nhi, chúng ta ai đi đường nấy. Làm phiền cô không có chuyện gì thì đừng bới chuyện ra, tự làm bản thân mình ngột ngạt còn làm khó chúng tôi. Dù sao Trần Lâm Kiệt cũng qua đời rồi, cô và Tiểu Lam nhà chúng tôi coi như hết nợ nhau.” Tăng Tuyết bla bla nói, thực sự không muốn dây dưa với Hàn Hinh Nhi.
“Hết nợ? Ha ha, chúng ta sao có thể hết nợ được.” Hàn Hinh Nhi cười ha ha, như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, sau đó nói một câu như vậy.
“Hừ, cô…” Tăng Tuyết rất bực tức, Hàn Hinh Nhi là keo con chó sao? Dính vào rồi là không gỡ ra được.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Lam cảm thấy Hàn Hinh Nhi bây giờ còn cố chấp và cực đoan hơn lúc trước, cô không muốn dây vào.
Không phải sợ, chỉ là cảm thấy vô vị.
“Nhưng cô ta…” Tăng Tuyết không cam lòng.
“Chẳng lẽ bị kẻ điên cắn, chúng ta còn muốn cắn lại à?” Lâm Lam kéo Tăng Tuyết đi hỏi ngược lại.
“Lâm Lam cô đừng có mà quá đáng!”
“Vậy còn phải xem là với ai.” Vứt lại lời này, Lâm Lam kéo Tăng Tuyết lên Tiểu Hồng, không để ý đến con người cố tình gây sự đó nữa. Có lúc Lâm Lam không khỏi nghĩ, kiếp trước cô có nợ Hàn Hinh Nhi sao? mới khiến cô ta ghen ghét với mình đến thế, như một âm hồn không chịu biến mất vậy.
Rời khỏi Thịnh Thiên, mới lái được một đoạn, Tăng Tuyết đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Sao Hàn Hinh Nhi lại tới Thịnh Thiên?”
Lâm Lam nhíu mày không nói.
Tăng Tuyết khó chịu: “Chắc không phải cô ta cũng muốn kí hợp đồng với Thịnh Thiên chứ? Định đấu tới chết với em à?”
“Chắc không phải đâu, Thịnh Thiên có một quy định đã lâu, trong mỗi thời kì chỉ kí với một người mẫu, sau đó toàn lực nâng đỡ đến khi nổi tiếng.” Lâm Lam cũng nghĩ tới rồi, nhưng nhớ đến sự nhiệt tình của thanh tra Thịnh Thiên lúc nãy, cô liền loại trừ khả năng này.
“Nhưng chúng ta chỉ kí một năm, liệu có phải bọn họ lo lắng không?” Tăng Tuyết vẫn không yên tâm.
Lâm Lam không nói gì, một năm là hạn định mà cô hẹn với Diêm Quân Lệnh. Vì vậy chỉ có thể kí một năm, nhưng trên những điều ước khác, Lâm Lam đã nhượng bộ tới mức lớn nhất có thể, thậm chí trong vòng hai năm sau khi kết thúc hợp đồng, cô vẫn sẽ ưu tiên cho Thịnh Thiên.
So với Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam cho rằng giám đốc của Thịnh Thiên nhất định sẽ đưa ra một quyết định sáng suốt.
“Chẳng phải chúng ta đã đàm phán ổn thoả rồi sao? Đừng đoán bừa, đi ăn cơm trước.” Gác lại những lo lắng trong lòng xuống, Lâm Lam nói nhẹ nhàng với Tăng Tuyết.
“Chị muốn ăn thịt.” Tăng Tuyết vừa nghe vậy thì vội nói, vẻ mặt kiên quyết không ăn cháo, cho dù là cháo của Ngự Thiện Các.
“Ha ha ha, được rồi, ăn thịt!” Phản ứng của Tăng Tuyết làm Lâm Lam buồn cười, lái xe tới Ngự Thiện Các.
Tới nơi, Tăng Tuyết rất bất ngờ: “Em nỡ ăn cơ à?”
Lâm Lam giơ thẻ vàng trong tay ra, vẻ mặt đắc ý như trúng số, “ăn tự nhiên, chị đây mời.”
“Trời ơi, đại boss cho em à?” Tăng Tuyết kích động nhào về phía Lâm Lam, chị sờ thẻ vàng, vẻ mặt hưng phấn.
Lâm Lam gật đầu: “Ừ, đưa từ hôm lấy giấy chứng nhận, nhưng không dám lấy ra.”
“Vậy sao hôm nay lại dám?” Tăng Tuyết chế nhạo.
“Chẳng phải vì chị sao?” Lâm Lam cười, sau đó cô kéo Tăng Tuyết đi chọn món, chọn xong cô chỉ vào mấy món mà Diêm Quân Lệnh thích ăn, “mấy món này gói lại.”
Không phải Lâm Lam không nỡ dùng của cô, nhưng gần đây ngoại trừ Trình Phi, trên cơ bản cô không có việc gì kiếm ra tiền cả. Số tiền kiếm được cô nộp tiền thuốc men cho ba, còn lại thì đưa cho thím Vương mua đồ ăn.
Nhưng hôm nay cô rất mừng, bởi vì kí hợp đồng rồi cô có thể trả tiền cho Diêm Quân Lệnh.
“Cho đại boss à?” Tăng Tuyết nhao tới hỏi.
Lâm Lam gật đầu: “Lát nữa chị tự về nhà nha, em tới công ty của anh ấy.” Dứt lời cô cúi đầu nhanh chóng gửi cho Diêm Quân Lệnh một tin nhắn: “Ông xã, em tiêu tiền của anh rồi, mừng không?”
Diêm Quân Lệnh đang nghe báo cáo công tác của vài nhân viên cao cấp, nghe thấy điện thoại kêu thì liếc nhìn, anh buồn cười , dùng ngón tay dài góc cạnh của mình gõ chữ: “Rất vinh hạnh.”
Ngoại trừ Lí Húc, những người khác đều há hốc mồm, giám đốc của bọn họ cũng biết cười sao? Còn cười ngọt ngào như thế?
Ôi trời ơi!
Nhận được tin nhắn trả lời, Lâm Lam hài lòng ngẩng đầu.
“Trọng sắc khinh hữu, quăng chị luôn vậy à?” Tăng Tuyết thấy vậy lắc đầu, tình tứ quá lố. Mặc dù nói như vậy, nhưng chị không hề tỏ ra tức giận.
“Lần sau chị lái Tiểu Lục đi thì sẽ không cần bắt taxi nữa.” Lâm Lam cảm thấy mua xe mà không đi thì phí quá.
“Chị nói nghiêm túc cho em biết, thực sự Tiểu Lục không dễ lái, không thoải mái bằng Tiểu Hồng, lái không sướng chút nào.” Vừa nhắc tới xe của mình, Tăng Tuyết cũng thấy rất nghi hoặc, rõ ràng là cùng một hình thức, cùng một thương hiệu mà? Chẳng lẽ màu sắc nhất định cũng phải giống nhau mới được à?
“Hay là để em lái Tiểu Lục của chị, chị lái Tiểu Hồng?” Lâm Lam cảm thấy Tăng Tuyết nói tới chuyện lái xe cứ sai sai sao đó, người phục vụ bên cạnh bắt đầu liếc nhìn bọn họ rồi.
“Thôi thôi, màu đỏ chói mắt quá, chị không thích nổi bật.” Tăng Tuyết đương nhiên không dám lái chiếc xe mà giám đốc Diêm mua cho vợ.
Lâm Lam ghét bỏ, lẽ nào màu xanh thực sự không bắt mắt bằng chiếc màu đỏ của cô sao?
Ăn xong, hai người ra khỏi Ngự Thiện Các.
Tăng Tuyết không muốn làm bóng đèn, kêu Lâm Lam thả chị ấy xuống trạm tàu điện ngầm, sau đó nhìn Lâm Lam rời đi. Nào ngờ đúng lúc này một chiếc xe bảy chỗ bỗng đâm ngang sang lan can, tông thẳng về phía Lâm Lam.
“Cẩn thận!” Ánh mắt Tăng Tuyết đỏ lên, chị hét to.
Lâm Lam còn đang vẫy tay với Tăng Tuyết, nghe thấy tiếng thét của chị ấy, cô quay đầu nhìn thì thấy chiếc bảy chỗ, sắc mặt cô tái nhợt, xoay vô lăng dẫm mạnh chân ga.
Nhưng không còn kịp rồi.
Rầm!