Trước lúc thiếp đi Lâm Lam vẫn cho rằng: Cô thật sự không nên đùa với tên "cầm thú" này. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này phải chia xa thì cô hận không thể để bản thân dính chặt với anh, không bao giờ tách rời nữa.
Hầu hết gian truân trong cuộc đời này đều không thoát khỏi hai từ "ly biệt."
Hoặc sinh ly, hoặc tử biệt.
Lâm Lam cứ ngỡ rằng chỉ cần cô và Diêm Quân Lệnh yêu nhau, lại cùng vượt qua khoảng cách giai cấp để được công chúng đón nhận và thoát khỏi cái chết trên sông Sri Lanka, thì cả đời này họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Nhưng điều không ngờ đến người bỏ cuộc cuối cùng lại là cô.
Ngày hôm sau, mặc dù đã dậy từ sớm, nhưng cô vẫn cuộn người trong vòng tay quen thuộc, không muốn mở mắt ra.
"Đồ heo lười, còn giả vờ." Lâm Lam vừa cựa quậy, đã khiến Diêm Quân Lệnh thức giấc, anh âu yếm nhìn cô gái nhỏ vẫn đang nằm trong lòng mình, mỉm cười vui vẻ.
Lâm Lam liền mở mắt ra, bực mình liếc nhìn anh, nhưng không ngồi dậy, mà lại cọ người vào vòng tay rộng lớn kia.
Diêm Quân Lệnh khẽ nhướng mày: "Sao thế? Em vẫn chưa thỏa mãn à?"
Chỉ một câu nói đã khiến gương mặt thanh tú của cô đỏ bừng, sau đó liền vùng vẫy muốn rời khỏi lòng anh.
"Ha ha ha, được rồi, ngoan, ngủ thêm chút nữa đi." Diêm Quân Lệnh cười sảng khoái, gương mặt tràn đầy sự thỏa mãn.
Lâm Lam thì lườm anh: "Để em ngồi dậy, mười giờ còn phải ghi hình."
"Em còn chưa nói cho anh biết, tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Diêm Quân Lệnh giữ lấy bờ vai của Lâm Lam, không để cô nhóc này bỏ trốn.
Trái tim cô chợt run lên. Lẽ nào nhóm Vương Đại đã nói gì đó?
Mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng cô vẫn lắc đầu: "Không có gì."
“Vậy sao anh lại nghe được em đã gặp Chu Vũ Vi?" Dứt lời, Diêm Quân Lệnh nâng cằm của cô lên, khiến ánh mắt của cô gái nhỏ nhìn thẳng vào mình.
Lâm Lam lúng túng ngẩng đầu: "Đúng vậy, đã gặp, sau khi cãi vã một trận thì ra về."
"Hừm?" Diêm Quân Lệnh không tin lắm.
"Thật mà, bởi em muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ta sống chết không chịu nói." Lâm Lam trả lời mang theo chút bực bội, vẻ mặt chân thành nhìn anh.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày: "Nếu như để anh biết em lừa anh, cẩn thận anh đánh vào mông em."
"Biến thái." Nghe vậy cô liền nhỏ giọng mắng một câu, sau đó thừa cơ hội nhảy xuống giường bỏ chạy.
Sau lưng, Diêm Quân Lệnh nhìn thấy dáng vẻ loay hoay của cô gái nhỏ, hét lên trêu cô: "Cục cưng, em lộ hàng rồi kìa."
"Anh im đi!" Cô quay đầu đáp lại một câu, kết quả càng lộ ra nhiều hơn, cô dứt khoát quay người, chui vào trong phòng tắm.
Nhưng vừa vào trong, nước mắt lại trực trào.
Cô vội vàng dùng nước lạnh vỗ vào mặt, cô biết bản thân chỉ đang trả lời hời hợt cho qua chuyện, có lẽ công khai mọi chuyện muộn một chút là biện pháp tốt nhất.
Lâm Lam căm ghét xuất thân của mình, càng căm ghét sự bất lực của bản thân, nỗi đau đớn vì sắp chia lìa kia, khiến cho cô khi nằm dưới anh, đều tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Nhìn vào vết hôn ám muội trên ngực mình, Lâm Lam lẩm bẩm trước gương: "Đừng khóc, mạnh mẽ lên, mày không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa!"
Được một lúc tâm trạng của cô mới bình ổn trở lại, cô đi tắm, sau đó đắp mặt nạ.
Tối qua bị giày vò như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có quầng thâm.
May mà tuổi cô còn trẻ nên hồi phục nhanh, hi vọng rằng lát nữa trang điểm sẽ không bị ảnh hưởng.
Khi Lâm Lam ra khỏi phòng tắm, Diêm Quân Lệnh đã thay xong quần áo, đút một tay vào túi đứng chờ cô.
"Hôm nay anh không cần trở về làm việc sao?" Lâm Lam tò mò.
"Chuyện của công ty đã giải quyết gần xong rồi, ở bên này anh có hạng mục cần bàn bạc, một lát sẽ chở em đến trường quay trước." Giọng điệu Diêm Quân Lệnh thong thả, ánh mắt nhìn Lâm Lam đầy ý cười, làm người ta bất giác say mê.
Cô mấp máy môi, lời từ chối cuối cùng vẫn không thốt ra được. Đồng thời cô cũng cảm thấy vui mừng, vì Hoắc Quốc Bang đã nói là làm.
Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, anh càng đối tốt với cô, cô càng cảm thấy đau lòng tự trách, không nhịn được mà lưu luyến khoảnh khắc tình cảm dạt dào này.
"Em còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi." Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh quả thật không thể không liên hệ cô với biệt danh "siêu mẫu bách biến" mà người ta đã đặt.
Có điều đây mới gọi là chuyên nghiệp, người đàn ông nào đó cảm thấy vô cùng tự hào.
Lâm Lam nghe thấy tiếng gọi của anh, vội vàng lon ton đi theo, vòng tay ôm cánh tay của anh, cùng nhau xuống lầu.
Vương Đại và Lộc Tam đã đợi sẵn ở đó.
Cô theo phản xạ thoáng nhìn hai người họ, thấy dáng vẻ họ vẫn như trước, không hề có ý định bước đến nói với chồng cô điều gì, Lâm Lam mới yên tâm.
Công ty LG.
Lâm Lam đến trường quay trước, chỉ là đi được vài bước, cô lại quay đầu: "Nếu như anh bàn bạc xong sớm, nhớ đợi em."
"Sau đó thì ăn em?" Diêm Quân Lệnh chợt nháy mắt, giở trò lưu manh một cách bình thản.
"Chờ em ăn cơm." Lâm Lam hậm hực bỏ lại bốn từ, sau đó quay đầu rời khỏi.
Diêm Quân Lệnh nhìn bóng lưng đó, mãi đến khi Lâm Lam đi vào tòa cao ốc anh mới từ từ thu lại nụ cười, gọi cho Vương Đại: "Tối hôm qua cô ấy còn gặp ai khác?"
Vương Đại có chút chần chừ, nhớ đến lời cảnh cáo của phu nhân, trong lòng âm thầm xin lỗi, nhanh chóng báo cáo với ông chủ: "Còn có chủ tịch Hoắc ạ."
"Họ đã nói gì với nhau?"
"Người của chủ tịch Hoắc chặn chúng tôi cách đó hai mét, xin lỗi ông chủ." Vương Đại và Lộc Tam đã được xem như cao thủ lão luyện, nhưng người của Hoắc Quốc Bang tối hôm qua rõ ràng là lính đánh thuê đỉnh cao thế giới đã giải ngũ, họ căn bản không cách nào tiếp cận được.
Lời của Vương Đại khiến chân mày của Diêm Quân Lệnh càng nhíu chặt hơn, anh luôn cảm thấy cô nhóc này có tâm sự, nhưng anh vừa hỏi, cô lại trả lời qua loa.
Sau khi cúp máy, Diêm Quân Lệnh nhìn Lý Húc đang ngồi ở phía trước: "Tôi bảo cậu điều tra Tố Tố kia, đã có kết quả chưa?"
"Tôi đang định báo cáo với anh, Tố Tố này chính là người phụ nữ duy nhất được Hoắc Quốc Bang thừa nhận năm đó, nghe nói là đã chết ngoài ý muốn, còn mang trong mình thai nhi sáu tháng, tình trạng khi chết vô cùng thê thảm." Mặc dù Lý Húc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất đi sự sống của phụ nữ mang thai sáu tháng, nhưng anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra loại bi kịch đó.
"Vẫn còn chứ?" Chỉ tin tức này đã khiến Diêm Quân Lệnh cảm thấy chấn động.
"Tôi nghi ngờ cái chết của Tố Tố có liên quan đến Chu Vũ Vi và ông Lâm." Lý Húc biết suy đoán này có thể sẽ làm tổn thương chị dâu, nhưng tất cả những gì điều tra được đều đang hướng về hai người họ, anh ta không thể không nghi ngờ.
"Với tính khí của Hoắc Quốc Bang, chắc là sẽ truy xét đến cùng, tại sao cuối cùng lại bỏ mặc?" Diêm Quân Lệnh nói ra sự nghi hoặc trong lòng.
Lý Húc gật đầu: "Vấn đề này tôi đã bảo người điều tra rồi, năm đó thể xác và tinh thần của Hoắc Quốc Bang bị tổn hại nghiêm trọng, ban đầu cũng phái người điều tra toàn diện, đáng tiếc là năm đó nhà họ Hoắc đã xảy ra sự cố, thêm vào nội chiến của Hoắc Thị quá dữ dội nên thành ra phân tâm mới không tiếp tục truy cứu, vì vậy không ai biết năm đó đã xảy ra chuyện gì."
"Ừm." Diêm Quân Lệnh ừm nhạt một tiếng, trong lòng lại rõ đến tám phần, ban đầu bố vợ nhiều lần lấy tên khác, lại liên tục thay đổi trường học, ngay cả anh tìm kiếm nhiều năm như vậy, đến mãi sau này khi cô nhóc đó tham gia cuộc thi sắc đẹp mới có thể nhận ra, giúp anh có được manh mối.
Thế giới này nói lớn không hẳn là lớn, nhưng nếu có người cố tình che đậy, thì không dễ gì mà tìm được.
Nếu như sự thật đúng như Lý Húc đã điều tra, vậy thì hành vi năm đó của bố vợ càng phù hợp với các tình tiết sự việc hơn.
Nhưng nếu thật sự là bố vợ và Chu Vũ Vi đã cùng nhau hại chết mẹ con Tố Tố, vậy thì tại sao Chu Vũ Vi lại mang thai đứa con của Hoắc Quốc Bang? Bên trong nhất định có vướng mắc.
Vừa nghĩ đến khả năng này, đôi mắt đen của Diêm Quân Lệnh bất giác trở nên u ám, nếu như Lam Lam biết được sự thật này, chắc là rất khó chấp nhận.
Anh lặng lẽ thở dài, nhìn sang Lý Húc: "Việc này đến đây thôi, đừng để Lam Lam biết."
"Tôi hiểu."
Lý Húc nói xong, Diêm Quân Lệnh mới chậm rãi bước xuống xe.