Lâm Lam trang điểm xong, thay xong váy cưới mới ra ngoài, Đỗ Tịch cũng chuẩn bị xong rồi.
Bởi vì tập trước đã làm xong bước đệm cho đoạn phim rồi, cho nên hôm nay chủ yếu là quay hiện trường hôn lễ, để hai ekip nói sơ về cảm nhận ghi hình trong thời gian này, và hai bên có cảm giác rung động hay không.
Nhưng mà giống như tất cả các chương trình thực tế, “Tình yêu đích thực” cũng rất bài bản, hai tổ ekip ngày đêm viết kịch bản, chỉ cần diễn viên cảu hai đoàn cố gắng diễn tốt.
Diêm Quân Lệnh nhận được kịch bản sớm hơn Lâm Lam, lật sơ ra xem một lượt rồi tùy tiện ném sang một bên, nếu như tỏ tình mà cần kịch bản vậy anh còn nói yêu đương gì với bánh bao nhỏ nữa.
Quét mắt nhìn một lượt nơi đất trống mà ekip thuê, Diêm Quân Lệnh không kìm lòng được nhíu mày lại, đây cũng gọi là nơi tổ chức hôn lễ sao?
Nữ đạo diễn thấy boss đại không vui, vội vàng lên trước hỏi, “Boss đại ngài có yêu cầu hay ý kiến gì không?
“Sơ sài như vậy sao cử hành hôn lễ được?”
“hả?” nghe thấy câu này, nữ đạo diễn bất giác nhìn về hôn trường lộng lẫy, đây là hôn trường mà họ bỏ rất nhiều tiền ra mới thuê được, theo cô mà nói đã khá hoàn hảo rồi, nhưng boss đại lại thẳng thừng chê như vậy.
“Đây là địa điểm tốt nhất mà chúng tôi có thể thuê được, ngài xem...”
“Tạm vậy đi.” cũng chỉ là đóng phim nên Diêm Quân Lệnh cũng không thể yêu cầu cao, nhưng đám cưới của cô gái nhỏ nhà anh quyết không thể sơ sài như vậy được.
Nhớ tới đám cưới lần trước tổ chức không thành của họ, Diêm Quân Lệnh có chút nuối tiếc, nhưng anh cũng sẽ không để nuối tiếc này kéo dài thêm nữa.
Diêm Quân Lệnh chê bai, nhưng Lâm Lam lại rất hài lòng.
Tuy không bằng hôn lễ mà Diêm Quân Lệnh làm cho cô lần trước, nhưng có hoa có nước có anh ấy, Lâm Lam rất mãn nguyện rồi.
Theo sắp xếp của ekip, họ tình cảm sâu đậm rồi tỏ tình với nhau, chỉ bởi vì tiểu sư tử được nhân viên ekip bế, cho nên suốt quá trình quay Lâm Lam đều không chú tâm, lúc nào cũng ngoái nhìn con trai, chỉ sợ thằng bé bị bế đi mất.
Vất vả lắm mới kiên trì quay đến cảnh cuối, khi hai người đang trao nhẫn cho nhau, nào ngờ bỗng có người hô lớn, “Cháy rồi...”
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh bất giác nhìn về hướng có tiếng hét đó, thì thấy hôn trường mà họ đang đứng không biết ai tâm địa xấu xa làm đổ nến xuống khăn trải bàn, khiến cho cả hôn trường bị bùng cháy.
Diêm Quân Lệnh dắt tay Lâm Lam, tiện tay ôm lấy tiểu sư tử từ trong lòng nữ đạo diễn rồi đưa cho Lâm Lam, sau đó lệnh cho tất cả mọi người đi dập lửa.
Chờ dập lửa xong cũng buổi chiều rồi, mỗi người đều dồn hết sức mình, đâu còn tâm trạng tiếp tục quay nữa.
Đặc biệt là lần này vô duyên vô cớ gió thổi làm lửa cháy lớn, đốt cháy sạch cả hôn trường, bọn họ mới phát hiện, ngoài hoa tươi ở cổng chính, còn lại đều là hoa giả rất dễ bắt cháy.
Lâm Lam thờ thẫn, cô biết bản thân không có duyên với biển Srilanka, nhưng không ngờ nó lại lần nào cũng đem lại bất ngờ ngoài ý muốn cho cô, nhưng mà có trong bất ngờ đó thì không có niềm vui.
Vốn tưởng rằng buổi quay hôm nay sẽ khiến cô có cái nhìn khác về nơi đây, nhưng bây giờ xem ra, cô thật sự tương khắc với Srilanka này rồi.
Hễ cô tới là có lửa cháy.
“Chờ ghi hình chương trình kết thúc, chúng ta tổ chức đàm cưới lại nhé.” Nhìn biểu cảm thất vọng của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh an ủi.
Lâm Lam gật đầu, “Nhưng đừng ở đây.”
“Ha, không đâu.” Diêm Quân Lệnh nhìn thần sắc của Lâm Lam thì biết cô nhóc này sợ rồi, sau đó anh nói thêm, “Sau này chúng mình phải đi qua đây thì mình đi vòng qua.”
“Còn cả Madevis nữa.” Lâm Lam tính cho hai địa điểm này vào danh sách đen.
“Vậy tối nay về nhé?” Diêm Quân Lệnh tốt bụng đề nghị.
Lâm Lam quệt ngón tay dính bụi tro lên mũi người đàn ông, “Bây giờ chúng mình về luôn.”
“Được.” Dứt lời, Diêm Quân Lệnh đón lấy tiểu sư tử, rồi gọi tài xế lái xe rời khởi biển Srilanka.
Nữ đạo diễn mệt thở không ra hơi nhìn Tô Mộ Bạch, “Tô tổng, chúng ta quay nữa không?”
“Còn quay gì nữa? Về nước.”
“Haiz.” Nữ đạo diễn thở dài, gọi mọi người thu xếp đi về, đương nhiên vẫn không quên trả tiền bồi thường cho người ta.
Lần quay này, có thể nói là lần vất vả nhất trong sự nghiệp của bọn họ.
Không những được tận mắt nhìn thấy vụ án bắt cóc, còn suýt nữa bị chôn thân ở Srilanka, lại còn phải về nước sớm hơn dự định nữa.
Còn về chương trình, xem ra chỉ có thể dựa vào người biên tập rồi.
Về tới bệnh viện, bên Khương Lôi đã liên lạc được với máy bay tư nhân rồi, họ sẽ trực tiếp đưa bọn họ về nước.
Chú Trương vẫn chưa tỉnh lại, tâm trạng của Lâm Lam không tránh được muộn phiền trở lại.
Chặng bay 10 tiếng đồng hồ, đối với Lâm Lam mà nói đó là chuyện nhỏ, cũng không còn bất an và sợ hãi như lần đầu nữa, một tay ôm Tiểu sư tử, một tay nắm chặt tay của Diêm Quân Lệnh, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy Srilanka đang thu nhỏ lại, Lâm Lam nghĩ có lẽ cô không bao giờ quay lại đất nước này nữa.
Tiểu sư tử rất ngoan, ăn no rồi ngủ, vô lo vô nghĩ khiến người ta yên tâm.
Bay tới Bắc Kinh trời cũng vừa sáng.
Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam tránh né người hâm mộ, từ lối đi dành cho khách Vip mà rời đi, Lý Húc sớm đã chờ nhiều giờ đồng hồ rồi.
Mấy ngày nay bọn họ không ở đây, Lý Húc cũng không rảnh rỗi, chỉ là so với việc xử lý việc công ty và việc nhà , điều khiến anh đau đầu nhất vẫn là cho Hổ nhị và Hổ tam ăn.
Còn Lộc Tam cũng không biết trêu chọc gì hai chú hổ này, mà vừa nhìn thấy anh liền gầm lên, không còn cách nào đảnh phải để Lý Húc cho ăn thay.
Ai biết hai ông nhỏ này còn khó hầu hạ hơn cả Vượng Tài, Lý Húc vừa lái xe vừa chửi đổng.
Lâm Lam nhíu mày, “Ba tôi vẫn chưa ra viện sao? Chẳng phải là nói không sao rồi mà?”
“Cái này...” Lý Húc vừa nghe câu này liền khựng lại, không nói thêm gì được nữa.
Lâm Lam nhận thấy có gì đó không đúng, ngoái đầu nhìn Diêm Quân Lệnh, “Quân Lệnh, có chuyện gì vậy?”.
“Chúng ta đưa chú Trương tới bệnh viện trước, tới lúc đó rồi từ từ nói.” Diêm Quân Lệnh biết chuyện này cuối cùng cũng không giấu được nữa.
“Anh bây giờ nói cho em biết đi!”
“oe..oa ..oe..”
Lâm Lam nóng lòng nói to, kết quả kinh động tới tiểu sư tử, thằng bé liền khóc oa oa lên.
“A Viễn đừng khóc nữa...đều là mami không tốt...Viễn Viễn đừng khóc..” miệng thì dỗ con trai, nhưng ngước đầu lên tròng mắt Lâm Lam đã đỏ hoe rồi, “Anh nói em nghe, ba sao rồi?”
“Hôm đó ba bị đạp vào phần thận, khiến thận nhân tạo bị tổn thương, tuy cấp cứu kịp thời, tạm thời không sao, nhưng...quả thận nhân tạp trước đó bị hư rất nhanh, e rằng...”
“E rằng cái gì?” Lâm Lam sốt ruột, cô hận nhất người trong lúc cấp bách lại úp úp mở mở.
“Sống không quá hai tháng.” Diêm Quân Lệnh mím môi nói.
Anh biết sự thật tàn nhẫn, nhưng lại không thể không nói.
“Điều anh nói là thật chứ?” Lâm Lam hỏi mà mắt đỏ ngầu, cô không hiểu ông trời tại sao lại tàn nhẫn như vậy, cô khó khăn lắm mới cứu được tiểu sư tử, tại sao lại muốn cướp đi cha của cô.
Tại sao?
“Oa..oa..oa...” tiểu sư tử bị cảm xúc kích động của Lâm Lam là cho sợ hãi khóc ré lên, dường như cảm nhận được nỗi đau của mẹ nên bàn tay nhỏ xíu không ngừng giơ huơ huơ trước mặt Lâm Lam.
Diêm Quân Lệnh đưa tay đón lấy tiểu sư tử, và cầm chặt bàn tay run rẩy cảu Lâm lam, “Lam Lam em nghe anh nói, anh sẽ nghĩ cách cứu ba, em cũng phải bình tĩnh lại, sống chết có số, miễn cưỡng cũng không được.”
“Nếu như em nhất định phải miễn cưỡng thì sao?” Lâm Lam ngẩng đầu nhìn Diêm Quân Lệnh, ánh mắt kiên định có phần cuồng hận.
“Lam Lam, nghe lời nào.”
Tròng mắt Lâm Lam càng đỏ hơn, nghe lời có thể cứu sống cha không?