Lâm Lam không biết nên bày tỏ lòng cảm ơn của mình như thế nào, cô biết món nợ ân tình này quá lớn, nhưng vẫn cắn răng nói ra: “Tôi thật sự không hiểu anh thích tôi ở điểm nào, nhưng tôi đã kết hôn và có người mình yêu, vì vậy tôi không còn cách nào báo đáp tình cảm của anh, có điều tôi hứa với anh chỉ cần bố tôi khỏe trở lại thì coi như tôi nợ anh một mạng.”
“Tôi không nỡ lấy mạng của em, về việc em nợ tôi, trước mắt cứ như vậy đã. Bệnh của bố em không thể kéo dài nữa, tôi sẽ cho người đưa ông ấy đến Bắc Kinh, để cho các chuyên gia lên phương án cấy ghép một cách chu đáo là có thể thực hiện phẫu thuật được ngay.” Điều mà Đồng Thiên Hoa mong muốn không phải là điều mà Lâm Lam có thể cho anh ta, anh ta liền quay trở về vấn đề sức khỏe của Lâm Phúc Sinh.
“Được.” Lâm Lam nghiến răng, dù thế nào đi nữa cô cũng phải đánh cược một ván.
Sau khi bàn bạc với bác sĩ, Lâm Lam đang định nói tình hình với bố cô, sau đó sẽ cùng thương lượng với Diêm Quân Lệnh, nhưng phát hiện điện thoại đã hết pin, cô thở dài, đang định tìm sạc điện thoại thì nhìn thấy Chu Vũ Vy đang lao tới, giọng run rẩy: “Tiểu Lam, người của Lỗ Trấn Hải đã tìm thấy Hinh Nhi rồi, bây giờ đang bắt Hinh Nhi về “Tầm Hoan”.”
“Sao có chuyện này được? Hinh Nhi giờ đang ở đâu?” Mặc dù Lâm Lam ngoài mặt nói không nhận đứa em này nhưng nghe bác sĩ Hà nói những ngày cô không ở trong nước đều là Chu Vũ Vy và Hàn Hinh Nhi đến chăm sóc bố cô, ngày 30 tết cũng là họ đón bố cô về ăn tết chứ không phải là thím Vương.
Bố không nói với cô, Lâm Lam đoán là do sợ cô không vui.
“Ở đại học An Huy.” Chu Vũ Vy vội vàng nói.
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Lâm Lam vừa đi vừa nói, lúc này y tá phụ trách chăm sóc Lâm Phúc Sinh hàng ngày cầm một tờ chứng nhận đến, nói đây là giấy chứng nhận chuyển viện của Lâm Phúc Sinh, để Lâm Lam ký vào, Lâm Lam cũng không ngờ rằng thủ tục xuất viện lại làm nhanh đến như vậy, nhưng bị Chu Vũ Vy kéo đi, Lâm Lam không nghĩ nhiều liền ký vào.
“Mẹ cũng không biết, mẹ nghe Hinh Nhi khóc, con cũng biết là Hinh Nhi bị bọn họ dọa phát khiếp rồi.” Chu Vũ Vy vừa nói xong thì nước mắt cũng sắp chảy ra. “Tầm Hoan” đối với họ mà nói chính là một cơn ác mộng.
Lâm Lam hít một hơi thật sâu: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Chu Vũ Vy vội vàng lấy điện thoại ra chuyển cho cô. Lâm Lam không nhớ được số của Vương Đại và Lộc Tam, nhưng cô nhớ số của Diêm Quân Lệnh, ai biết được khi gọi đến lại toàn đang kết nối.
Lâm Lam bực mình, anh đang gọi điện cho ai thế.
Còn Diêm Quân Lệnh suốt đường liên tục gọi cho Lâm Lam, về sau bị chuyển thành không thể liên lạc được. Gọi điện đến cho bác sĩ bên đó, bác sĩ Hà vui mừng báo cho anh, ông Lâm đã tìm được nguồn thận cấy ghép.
Diêm Quân Lệnh cảm thấy kỳ lạ, việc tìm thấy thận cấy ghép quan trọng như vậy vì sao cô không nói trước với anh? Bác sĩ Hà vội vàng nói là khi nãy vừa tìm thấy, Diêm Quân Lệnh càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Lâm Lam gọi điện thoại cho Diêm Quân Lệnh không được, lại không thể nhớ được số của bất kỳ ai khác, đành cùng Chu vũ Vy đi tìm Hàn Hinh Nhi, trong lòng nghĩ có chút may mắn khi trở về Tấn Thị. Vương Đại và Lộc Tam nhận được tin nhất định sẽ lập tức đến đây, bản thân cô cũng biết chút taekwondo nên có thể chống đỡ được một lúc.
Hơn nữa ban ngày ban mặt, Lâm Lam không ngờ bọn người kia dám cướp người đi một cách trắng trợn.
Từ lúc tin xấu bùng phát, về đến nhà họ Hàn thì bị đuổi ra ngoài, Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ Vy luôn sống ở căn hộ nhỏ gần đại học An Huy, Hàn Hinh Nhi còn tìm được công việc ở quán cà phê, sống cuộc sống như người bình thường, nhưng không thể ngờ rằng người của Lỗ Trấn Hải vẫn có thể tìm đến.
Khi Lâm Lam và Chu Vũ Vy đến nơi, Hàn Hinh Nhi đã bị hai người đàn ông kéo ra khỏi quán cà phê, vừa hay chạm mặt Lâm Lam và Chu Vũ Vy.
“Thả cô ấy ra!” Lâm Lam đứng chặn trước mặt hai người đàn ông, Hàn Hinh Nhi bị bắt đầu tóc loạn xạ, quần áo xộc xệch, nhưng mọi người chung quanh không ai dám giúp cô ta.
“Đây là người mà chủ tịch Lỗ chúng tôi muốn tìm, các người muốn cản đường không sợ bị liên lụy sao?” Người đàn ông nhìn vào hai người phụ nữ, giọng điệu đầy ác ý nói, lúc này lại có thêm hai người bước xuống từ chiếc xe gần đó.
Khóe môi Lâm Lam co rút, ban nãy cô nghĩ liều mình với hai người không chừng lại có thể chạy thoát, nào ngờ một người phụ nữ mà phái đến tận bốn người đàn ông to lớn tới bắt, tên Lỗ Trấn Hải này quả thật rất xem trọng Hàn Hinh Nhi.
“Cứu em... chị ơi cứu em…”
Hàn Hinh Nhi liên tục từ chối nhận Lâm Lam là chị mình, nhưng từ lần trước sau khi được cứu thì những kháng cự trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, lần này khi tận mắt thấy cô đứng chặn trước mặt mấy tên kia, không thể nhịn tiếp được mà lớn giọng gọi chị cứu mình.
“Tầm Hoan” là cơn ác mộng trong cả cuộc đời của Hàn Hinh Nhi, cho dù chết cô ta cũng không muốn đến đó, vì những người phụ nữ vào “Tầm Hoan” chỉ có một con đường, chính là sống không bằng chết.
Lâm Lam đành chịu, người phụ nữ này lúc trước không biết hại cô bao lần, bây giờ nhờ cô cứu giúp, lại có thể gọi một tiếng chị, thật làm khó cho cô, tự nhiên có thêm một người em tâm địa xấu xa như này.
“Hóa ra là bà chị của tiện nhân này, vừa hay lôi cả về “Tầm Hoan” để bồi thường cho những ngày tháng tổn thất của ông chủ.” Một tên tay sai nói.
Ánh mắt Lâm Lam lạnh băng, bọn người này quả thực quá to gan rồi, dường như không biết đây là quốc gia có pháp luật, cô xoay người bảo Chu Vũ Vy: “Mau báo cảnh sát.”
“Cảnh sát? Định dọa ai chứ? Nếu bọn tao sợ cảnh sát thì đã không đến.” Tên đang bắt Hàn Hinh Nhi đắc ý nói, mặc nhiên không hề để tâm đến chuyện cảnh sát.
Trong lòng Lâm Lam thầm chửi rủa mấy tên xấu xa kia, đưa mắt nhìn xung quanh, định tìm một vật làm hung khí.
Chu Vũ Vy đã báo cảnh sát, nhưng nghĩ đến lời của tên khốn lúc nãy, cảnh sát tới nơi cũng không còn tác dụng gì. Bây giờ họ chỉ có thể dựa vào chút ít sức lực của chính mình để cứu Hinh Nhi.
“Hàn Nhi đừng sợ, mẹ không để cho bọn họ bắt con đi đâu!” Chu Vũ Vy chặn trước mặt hai người đàn ông.
“Bọn mày nói xem hay là mang cả ba mẹ con nhà chúng nó về, rồi cho mẹ con nó phục vụ, sẽ sướng như lên trời nhỉ?” Những tên đó nói ra một câu kinh tởm.
Lâm Lam giận điên lên: “Các người là lũ khốn nạn, các người còn là người không?”
“Tính cách nóng nảy như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ rất thú vị.” Người đàn ông phía sau Lâm Lam ăn nói bậy bạ.
Lần này Lâm Lam chịu không nổi, bất ngờ đá vào mặt của người đàn ông đó.
“Ui cha, con đĩ xấu xa, dám ra tay trước?” Người đàn ông bị đá vào miệng nhổ ra một nhúm máu, mở miệng mắng nhiếc.
Ba người đàn ông khác chỉ xem như đang thưởng thức trò cười, không hề coi Lâm Lam ra gì.
Lâm Lam bị mắng mặt mày cũng khó coi, cô không hề nghĩ rằng Lỗ Trấn Hải lại nuôi bốn tên chó bẩn thỉu như vậy.
“Có bản lĩnh thì hãy thả cô ấy ra, nhắm vào tôi đây này.” Lâm Lam chỉ ngón tay xuống Hàn Hinh Nhi đang ngồi trên mặt đất, cong ngón tay với ba tên xấu xa.
“Ha, hai người đưa đứa này lên xe, người phụ nữ này để tao lo.” Tên cầm đầu ra lệnh cho hai tên khác đưa Hàn Hinh Nhi lên xe, bản thân thì chuẩn bị trả thù cú đá hộc máu.
Chu Vũ Vy gắt lên: “Các người thả con gái của tôi ra…”
“Mẹ, cứu con… cứu con…” Hàn Hinh Nhi vừa làm loạn vừa khản tiếng kêu cứu, nhưng bị tên xấu xa đá vào một chân, đau đến nửa buổi không nói ra được một câu.
Lâm Lam định đuổi theo thì bị hai người đàn ông khác chặn lại, trong lòng mắng thầm, Vương Đại và Lộc Tam rốt cuộc đang ở đâu chứ. Còn cả Diêm Quân Lệnh, chị Tuyết cũng nên nói với anh rằng cô đã tự đến Tấn Thị rồi chứ?
“Hê hê, tao rất muốn biết đứa con gái như mày có được như nắm đấm của anh đây không!” Tên cằm đầu nhìn Lâm Lam cười hê hê, nắm chặt nắm đấm trông rất hèn hạ.
“Vậy cứ thứ xem.” Lâm Lam nghiến răng.
Khóe mắt liếc thấy Hàn Hinh Nhi đang bị kéo đi, còn có Chu Vũ Vy đang liều chết kéo hai tên đàn ông kia lại, Lâm Lam bực tức!
“Thả họ ra!”
Đúng lúc này vọng lên tiếng của một người đàn ông, Lâm Lam chợt vui mừng, quay đầu ngây người.