Hàn Hinh Nhi xử lý xong vết thương thì trời đã sáng.
Cô ta vẫn đang rất hoang mang, tâm trạng Chu Vũ Vy cũng vô cùng lo lắng. Lâm Lam bàn với Diêm Quân Lệnh quyết định đưa hai mẹ con Hàn Hinh Nhi trở về Tấn Thị trước, nhằm tránh Lỗ Trấn Hải bên đó lại gây ra rắc rối.
Bọn họ dẫn Hàn Hinh Nhi đi như vậy, dự là “Tầm Hoan” hay Lỗ Trấn Hải cũng sẽ không chịu để yên.
“Về Tấn Thị trước đã, còn những việc khác em không cần lo.” Diêm Quân Lệnh nắm tay cô dặn dò, anh luôn không muốn để cô bị lôi kéo vào chuyện này, nhưng sự việc lại không như ý muốn.
“Ừm.” Lâm Lam chỉ ừm một tiếng: “Anh ở đây đợi em, em có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Diêm Quân Lệnh gật đầu, đứng bên ngoài đợi.
Hàn Hinh Nhi thay quần áo bệnh nhân xong sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhìn thấy Lâm Lam, dường như muốn nói lời cảm ơn nhưng lại có chút ngượng ngùng, bầu không khi trong phòng bỗng trở nên im lặng.
“Lát nữa chị sẽ đưa em và dì trở về Tấn Thị, nhưng có những chuyện chị bắt buộc phải nói rõ với em.” Lâm Lam suy nghĩ xong rồi thẳng thắn nói.
Hàn Hinh Nhi hiếm khi lại gật đầu đồng ý với Lâm Lam.
Lâm Lam nhìn cô ta: “Chị đưa em rời khỏi đây, sau này em không được bước chân vào giới người mẫu, đợi sóng gió qua đi có thể tìm một công việc thông thường, sống một cuộc sống bình thường, em có chấp nhận không?”
“Ừm.” Vượt ngoài dự đoán của Lâm Lam, Hàn Hinh Nhi trả lời rất nhanh, vô cùng quyết đoán.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?” Lâm Lam nhíu mày hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi, em vốn dĩ không thích hợp với giới người mẫu, bây giờ càng căm hận nghề này, cho dù chị muốn giữ em ở lại, em cũng không muốn.” Nghĩ đến những việc đã trải qua trong thời gian này, Hàn Hinh Nhi cảm thấy như đang sống trong một cơn ác mộng.
Cơn ác mộng này cuối cùng cũng đã dừng lại.
“Ừm.” Lâm Lam ngước nhìn Hàn Hinh Nhi, chỉ ừm một tiếng. Đột nhiên trong lòng có chút bùi ngùi, trước đây Hàn Hinh Nhi và cô tranh giành vô cùng quyết liệt, cho đến hôm nay cũng chịu buông tay trước.
“Lâm Lam.” Trong lúc Lâm Lam sắp rời đi, Hàn Hinh Nhi bất ngờ gọi tên cô.
“Ừm?” Lâm Lam vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Hàn Hinh Nhi của hôm nay như thế nào, khẽ ừm một tiếng thay câu hỏi.
“Chị không hận em sao?” Hàn Hinh Nhi vẫn luôn muốn hỏi Lâm Lam, cô ta không ngốc, bỏ qua sự cố chấp và đố kỵ, những việc mà cô ta đã làm với Lâm Lam đủ cho cô ta hận bản thân mình cả đời.
“Hận.” Lâm Lam không chút do dự trả lời, ngoảnh đầu lại nhìn Hàn Hinh Nhi: “Chị đã từng rất hận em cũng rất hận anh ta, hận tới mức muốn rút gân lột da hai người, đêm đêm nguyền rủa hai người chết không được yên ổn, nhưng không ngờ rằng anh ta thật sự đã chết. Con người đều như vậy, không rộng lượng như mình đã nghĩ, cũng không độc ác như mình đã tưởng tượng, nhưng những chuyện này đều đã là quá khứ rồi không phải sao? Giờ đây chị rất hạnh phúc, nếu không phải do em sao chị có thể gả cho Diêm Quân Lệnh.”
Nói đến đây Lâm Lam chợt dừng lại, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Hàn Hinh Nhi: “Trước khi nhìn thấy em vào tối hôm đó, chị vẫn vô cùng ghét em, bây giờ cũng không coi là thích, nhưng cuộc sống có thể lựa chọn, người thân lại không thể chọn lựa, chị có không thích đi nữa, em cũng là em gái của chị, Chu Vũ Vy cũng là người sinh ra chị.”
“Chị sẽ vẫn coi em là em gái sao?” Hàn Hinh Nhi nói xong, cười đau khổ hỏi.
“Không biết nữa, có lẽ có cũng có lẽ không, ai mà biết được.” Lâm Lam nhún nhún vai ra khỏi phòng bệnh, nhìn về phía Diêm Quân Lệnh đang đợi cô: “Chúng ta về thôi.”
“Được.” Diêm Quân Lệnh gật đầu, Khương Lôi tự giác phụ trách đưa hai mẹ con Hàn Hinh Nhi đi.
Tăng Tuyết sớm đã trụ không nổi vì buồn ngủ, được Lộc Tam đưa về.
Chiếc xe chở Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam không đi về phía căn phòng nhỏ được cô thuê, mà lên thẳng đường cao tốc Kinh Tấn, chạy một mạch đến biệt thự Đỉnh Thành của Tấn Thị.
Mưa tuyết từ Bắc Kinh đến Tấn Thị, rơi đầy hai giờ đồng hồ, đến khi Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam bước xuống xe thì những bông tuyết đã phủ trắng cả một thành phố. Trong sân, đèn lồng sắc đỏ sáng nay vừa được chú Trương và thím Vương treo lên đều đã được phủ trắng, mỗi lần lắc lư theo gió, một lớp bông tuyết lại bị thổi bay.
Gió thổi mát rượi, cũng không lạnh lắm.
Diêm Quân Lệnh bao bọc Lâm Lam trong chiếc áo choàng của anh, bước từng bước trong đêm, để lại những dấu chân to nhỏ đậm nhạt.
Đã gần sáng nhưng ánh trăng vẫn xuất hiện, bầu trời nhuộm một màu xanh thẳm. Lâm Lam ngẩng đầu hà hơi vào tay, hô nhẹ một câu: “Đẹp quá.”
Bỗng nhìn thấy những bông hoa hồng trong vườn hoa bị tuyết phủ trắng, có chút thất vọng than nhẹ: “Héo cả rồi.”
“Năm sau sẽ lại nở.” Diêm Quân Lệnh lấy áo khoác của anh chùm kín đôi tay của cô, nhẹ nhàng đáp.
Lâm Lam không yên phận lại thò tay ra, chỉ vào bức tường của biệt thự, giọng nói như có như không: “Hồi còn là sinh viên năm ba, em đã đi học vẽ gần đại học An Huy, mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, tuyết ngập đùi, nửa đêm vẽ tranh trở về, phòng thuê bị mất điện, thế là cả đám chơi đùa trong tuyết, lúc đó có một anh khóa trên của An Huy đang vẽ tranh triển lãm trên bức tường cạnh đó, nửa đêm ôm lò sưởi xem tranh trong nền tuyết, lạnh tới phát run, lúc đó em nghĩ có mơ ước thật vĩ đại.”
“Ừm, do vậy em đã vứt bỏ mơ ước vẽ tranh đến với nghệ thuật?” Diêm Quân Lệnh hạ cằm cọ nhẹ vào cái mũi đang ửng đỏ của Lâm Lam.
“Đâu có, bố em không cho em thi ngành diễn viên, do vậy em liền thi vào thiết kế thời trang và biểu diễn.” Lâm Lam nhún vai, nhớ đến năm đó chơi trò mèo đuổi chuột với bố, nhịn không nổi cười ngất ngây trong lòng người đàn ông của mình.
“Ừm, sau này nếu anh có con gái không biết nghe lời như vậy, thì sẽ chặt gãy chân con bé trước.” Diêm Quân Lệnh cố tình giả vờ hung dữ.
“Anh dám!” Lâm Lam chống tay vào eo nói.
“Em đoán xem anh có dám không?” Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của cô, Diêm Quân Lệnh không nhịn được mà trêu ghẹo.
Lâm Lam nhón chân, dùng trán mình chạm nhẹ vào cằm của anh, kết quả bị Diêm Quân Lệnh ôm chặt vào lòng, thì thào xin tha.
Diêm Quân Lệnh mỉm cười vui vẻ, nhân cơ hội Lâm Lam đang vùng vẫy anh cắn vào thùy tai ngọc ngà của cô, nghiêm túc nói: “Anh biết bước trên vũ đài quốc tế luôn là mơ ước của em, đừng vì những chuyện không vui này mà nản lòng, nguy hiểm có xảy ra trước mắt, còn có anh mà, dựa dẫm vào người đàn ông của mình không cần sợ mất mặt.”
“Làm sao đây? Có chút cảm động rồi.” Lâm Lam ngước nhìn người đàn ông của mình, miệng thì nói cảm động, nhưng ánh mắt lại đầy tinh nghịch.
“Thật không? Thế có cần phải lấy thân báo đáp không?” Diêm Quân Lệnh nhân cơ hội ve vãn Lâm Lam.
Cô lùi về phía sau, lấy đầu ngón tay móc vào tay Diêm Quân Lệnh, trêu chọc cười: “Chiêu này liệu có phải quá quê mùa rồi không?”
“Quê mùa hay không không phải vấn đề, dùng được là được.” Nói xong, Diêm Quân Lệnh khẽ siết nhẹ ngón tay của cô, cơ thể mềm mại của người phụ nữ lại lần nữa ngã vào vòng tay của anh, đôi mắt đen nhánh nhìn cô đầy mê hoặc: “Cảm giác thế nào?”
“Không thế nào… này này…” Lâm Lam vừa mới phủ nhận, Diêm Quân Lệnh liền cúi đầu hôn môi cô, tiếp đó ngày càng mãnh liệt khiến cô không còn cơ hội kháng cự.
Những ngày tháng qua anh quá bận rộn với công việc, hiếm có thời gian hai người bên nhau, làm sao có thể bỏ phí cơ hội này.
“Đang ở bên ngoài đấy… này…” Lâm Lam khó khăn lắm mới thở ra hơi, nhìn về cổng lớn kế bên, còn đang muốn nói gì đó, bờ môi lại bị chiếm lấy lần nữa.
Cánh tay săn chắc của Diêm Quân Lệnh bế phốc Lâm Lam lên, vừa hôn vừa đi vào trong biệt thự.
Vương Đại vừa mới đỗ xe xong, nhìn thấy ông chủ và phu nhân trao nhau nụ hôn cháy bỏng ở trong vườn, anh ta lặng lẽ đứng đó, cho đến khi thấy họ vào trong, mới nuốt nỗi cô đơn vào bụng rồi chuẩn bị đi ngủ.