Mục lục
Truyện không tên số 32
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38549
“Tiểu Lam, em muốn làm thế nào?” Tô Mộ Bạch trầm giọng hỏi.

Lâm Lam không trả lời.

Tô Mộ Bạch thở dài, “Tiểu Lam, hay là em nhịn cậu một chút, con người cậu thích nhu không thích cương, em cứ làm căng lên với cậu cũng không có ích lợi gì.”

“Nếu như tôi nhịn ông ta, vậy thì thù của cha tính làm sao? Nếu như tôi không nhịn ông ta, ông ta bắt tôi rời xa Diêm Quân Lệnh thì tôi sẽ rời xa sao?” Lâm Lam gặng hỏi.

Tô Mộ Bạch hít sâu, “Cậu làm việc đều có lý lẽ của ông ấy.”

“Hôm nay tôi gọi điện cho anh là muốn hỏi anh có giúp được tôi không? Nếu như anh cứ khuyên tôi nhận ông ta, vậy thì coi như tôi chưa nói gì.”

Cô biết mình không có tư cách đối xử với Tô Mộ Bạch như vậy, nhưng tình hình trước mắt người mà cô có thể hỏi chỉ có thể là Tô Mộ Bạch.

“Được rồi.”

Trong lúc Lâm Lam nghĩ rằng không có hy vọng, bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề, thì Tô Mộ Bạch trả lời cô một cách khẳng định.

Đôi mắt lạnh lùng của Lâm Lam lóe lên một chút dịu dàng, “Cảm ơn anh Mộ Bạch.”

“Đừng cảm ơn anh, dù gì em cũng là em gái của anh.” Một câu em gái cắt đứt hy vọng giữa hai người, nhưng kéo gần hơn mối quan hệ thân thiết mới.

Không thể trở thành người yêu, thì làm anh em cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.

“Tôi...được rồi.” Lâm Lam muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn nhận, không thừa nhận Hoắc Quốc Bang là cha, nhưng không đồng nghĩa phải phủ nhận tát cả quan hệ máu mủ khác.

Là chị em song sinh với Hoắc Quốc Bang, lời Hoắc Khuynh Thành ít nhiều ông ta cũng phải nghe.

“Cảm ơn em.” Tô Mộ Bạch nói như vậy, trong lòng nghĩ mẹ của anh cũng là dì ruột của Lâm Lam, thế nào chăng nữa cũng sẽ không thoái thác được.

Cúp máy xong, Tô Mộ Bạch liền gọi điện cho mẹ đẹp gái của mình.

“Mẹ đẹp gái, có việc tốt mẹ đi không?” không còn vẻ trầm tĩnh trước mặt Lâm Lam, Tô Mộ Bạch hỏi chuyện qua điện thoại hài hước.

“Việc tốt gì vậy, dám làm phiền giấc ngủ đẹp của mẹ đẹp gái sao? Nói mau, nếu mẹ không hài lòng thì con cứ đợi bị trừng phạt đi.” Hoắc Khuynh Thành trêu chọc con trai.

“Đi gặp cháu gái mẹ.” Tô Mộ Bạch nói rất tự nhiên.

Hoắc Khuynh Thành ngây người, “Cháu gái?”

“Mẹ không biết sao? Chính là người mẫu có tới bảy tám phần giống mẹ hồi trẻ đó, cô ấy tên là Lâm Lam là con gái của cậu.” Tô Mộ Bạch không ngờ mẹ mình lại không biết một chút gì.

“Cái gì cơ?” Hoắc Khuynh Thành thoáng chốc hứng thú.

“Hàng thật giá thật.” Tô Mộ Bạch trả lời chắc nịch.

Quả nhiên Hoắc Khuynh Thành vô cùng phấn khích, “Không ngờ cậu của con cũng có lúc sơ suất, không những khiến phụ nữ có thai, lại còn nuôi dưỡng hơn 20 năm.”

“Mẹ, mẹ nói gì thế, Lâm Lam là con gái của cậu mà.”

“Đó cũng là con gái kẻ thù của cậu con.” Hoắc Khuynh Thành trong thời gian nói chuyện với con trai cũng đã tra ra được thân thế của Lâm Lam, biết mẹ ruột con bé là Chu Vũ Vi.

Nhưng truyền thông trước giờ chưa từng đưa tin mối quan hệ của Chu Vũ Vi và Hoắc Quốc Bang, nhưng là một người chị nên bà biết sự tình của năm đó.

Lâm Lam là con gái của Chu Vũ Vi, cũng là con gái của Hoắc Quốc Bang, mà họ mấy năm nay không tìm được Chu Vũ Vi, không ngờ lại sinh cho em trai bà một cô con gái xinh đẹp.
Hoắc Khuynh Thành nếu như nhớ không nhầm thằng con ngốc của mình từng thích cô gái này.

“Mẹ, câu này của mẹ là có ý gì? Tại sao nói Lâm Lam cũng là con gái kẻ thù của cậu?” Tô Mộ Bạch nghe mẹ nói xong thấy rất khó hiểu.

“Chu Vũ Vi từng liên kết với một người đàn ông để hãm hại cậu của con, ngủ cùng cậu con, còn cố ý gửi hình ảnh giường chiếu đó cho bạn gái lúc đó của cậu con, khiến cho cô ấy bị xảy thai, một người hai mạng.” Hoắc Khuynh Thành nói một câu khái quát sự việc năm đó, nhưng Tô Mộ Bạch từ trong câu nói nghe được không ít ân oán thù địch.

Cũng chính là nói người đàn ông giúp Chu Vũ Vi tạo nghiệp rất có thể là Lâm Phúc Sinh cha của Lâm Lam.

Hèn chi cậu lại thù ghét Chu Vũ Vi và Lâm Phúc Sinh như vậy.

Hơn nữa làm cho người phụ nữ mà cậu cam tâm tình nguyện để có thai, người có vị trí đặc biệt trong tim của cậu, bị mất mạng, thật là tàn nhẫn.

Thì ra giữa bọn họ lại có mâu thuẫn không thể hóa giải như vậy.

Nếu như những điều này đều là thật, vậy thì con đường nhận người thân của cậu và Lâm Lam e là xa vời vợi .

“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Cứ để mặc cho cậu báo thù sao mẹ? Dù nói thế nào thì Lâm Lam cũng là con gái duy nhất của cậu.” Tô Mộ Bạch không quan tâm chuyện của 20 năm trước, anh chỉ quan tâm cậu đối xử với Lâm Lam hiện tại như thế nào thôi.

Hơn nữa chuyện ân oán của người lớn vốn không liên quan tới Lâm Lam, cô ấy vô tội.

“Chuyện này mẹ sẽ nói chuyện với cậu của con, còn tìm mẹ chỉ vì chuyện này thôi sao?” Hoắc Khuynh Thành không nghĩ rằng con trai chỉ đơn giản tìm bà như vậy.

“Con muốn mẹ giúp Lâm Lam, gặp cô ấy một lần.” Tô Mộ Bạch nghĩ một lát, cảm thấy mẹ vẫn nên đi gặp Lâm Lam, như vậy cũng có cơ sở để thuyết phục cậu.

“Chỉ vậy thôi hả?”

“Vâng, chỉ vậy tôi.”

“Con trai ngốc, nó là em con mà.” Hoắc Khuynh Thành biết con trai quan tâm đến Lâm Lam. Tiếc là cuộc sống tàn nhẫn, nên chỉ có thể an ủi con trai.

“Con biết rồi.” Ánh mắt của Tô Mộ Bạch tối sầm lại, chuyện yêu đương này không phải nói hết là hết được, nhưng anh có chừng mực.

“Vậy thì tốt, gặp con bé cũng được, nhưng mà mẹ không bảm đảm được kết quả đâu đấy.” Hoắc Khuynh Thành hiểu con trai, thằng bé muốn bà làm người hòa giải, vừa khuyên em trai vừa khuyên Lâm Lam, chỉ cần mỗi bên lùi một bước, vậy thì sự việc dễ giải quyết hơn nhiều.

Tô Mộ Bạch nghe xong vội vàng cảm ơn mẹ, sau đó thì hẹn địa điểm.

......

Lâm Lam cúp điện thoại của Tô Mộ Bạch xong, vẫn không thấy Diêm Quân Lệnh về phòng, trong lòng không yên tâm, vừa bước tới cửa thì nghe thấy hai người nói chuyện.

“Lần này kẻ địch không dễ đối phó, chuyện con bị tạm giam khiến toàn bộ sản nghiệp của Diêm thị đều bị liên lụy, cổ phiếu trượt dốc, lại bị thu mua ào ạt, còn cả hai dự án đã nằm trong tay cũng bị rút vốn, theo tình hình này, về sau không khống chế nổi dư luận phiền phức càng lớn.” Giọng của ông Diêm có chút nặng nề.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh u ám, “Điều con lo nhất bây giờ không phải là công ty mà là chú hai.”

“Có chuyện gì vậy?” ông Diêm nghe xong thì cau mày lại.

“Lần này cục thuế điều tra trọng điểm dự án Tinh Nguyệt là do chú hai phê duyệt.” Diêm Quân Lệnh trầm giọng trả lời.

Sắc mặt ông Diêm và Lâm Lam đang đứng ở bên ngoài đều biến sắc, nếu như thật sự như vậy, thì hậu quả về sau thật khó lường.

Kẻ địch công kích đế quốc thương nghiệp của Diêm thị, chẳng qua là muốn rút tơ diệt tằm lật đổ chú hai nhà họ Diêm.

Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, áp lực.

Lâm Lam bất giác nắm chặt nắm đấm, nếu như những chuyện này đều là Hoắc Quốc Bang làm, vậy thì ông ta quá thâm độc rồi.

Chú hai thân là thị trưởng Bắc Kinh, là người thanh liêm chính trực, là nhà chính trị có tiếng, suốt nhiệm kỳ có nền tảng quần chúng tốt, thành tích trong chính trị được người dân yêu mến, nếu như thuận lợi qua hai năm nữa, được cất nhắc là điều chắc chắn, thêm nữa vẫn còn trẻ tuổi, có thể làm phó chủ tịch nước cũng không phải không có khả năng.

Nếu như lúc này, chuyện của giải trí Đỉnh Thành liên lụy tới chú hai, vậy đồng nghĩa sẽ hủy hoại danh tiếng của chú, và cả tiền đồ nữa.

“Tuyệt đối không được.” Lâm Lam mắt đỏ lên, cắn chặt răng, cô không thể liên lụy chú hai thêm nữa.

“Lam Lam, sao em ở đây?” Diêm Quân Lệnh nghe thấy tiếng động đi ra thì nhìn thấy Lâm Lam mắt đỏ hoe.

Lâm Lam chỉ lắc đầu, Diêm Quân Lệnh hiểu cô bé này chắc chắn nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, liền đưa tay ra ôm cô vào lòng, “Ngoan, chuyện này không liên quan tới em.”

Lâm Lam vẫn lắc đầu, chỉ cần có liên quan đến Hoắc Quốc Bang, sao lại không liên quan tới cô chứ?
.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK