Lâm Lam vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy một bàn đồ ăn dì Vương đã chuẩn bị xong, đều là những món ăn yêu thích của cô, không nhịn được nên cô đã ăn khá nhiều.
Chỉ đợi Tăng Tuyết đến, hai người liền chuẩn bị xuất phát.
Họ vừa đi ra liền thấy Vương Đại đã đợi sẵn từ trước.
Tăng Tuyết cảm thấy hơi khó hiểu: “Anh ta quay về lúc nào vậy? Còn đứng ở đó làm gì?”
Từ khi có ác cảm với Diêm Quân Lệnh, Tăng Tuyết cũng có ấn tượng không tốt mấy với những người bên cạnh anh ta.
Lâm Lam không biết giải thích như thế nào cho hợp lý, Vương Đại đã đứng bên cạnh xe của cô chờ sẵn: “Phu nhân, ông chủ bảo tôi chở hai người đi.”
“Ừm.”
“Không được, anh ta có chắc là đưa chúng ta đi hay chỉ vì giám sát Tiểu Lam?” Lâm Lam nhẹ giọng ừm một tiếng, nhưng Tăng Tuyết lại từ chối, nói trong căm phẫn.
Vương Đại chỉ ngheo theo lời của Lâm Lam mà mở cửa xe.
Tăng Tuyết tức giận hét lên: “Tiểu Lam...”
“Kỹ thuật lái xe của chúng ta đều bình thường, để Vương Đại lái sẽ an toàn hơn.” Lâm Lam không định giải thích, mà cũng không biết giải thích như thế nào cho Tăng Tuyết hiểu.
“Nhưng mà... thôi bỏ đi, cũng đúng, có đàn ông đi cùng dù gì cũng an toàn hơn.” Tăng Tuyết suy nghĩ một lúc lại vì an toàn của Lâm Lam mà xem xét, đành chấp nhận.
Xách đồ lên xe xong, Tăng Tuyết bỗng thấy cô quầng mắt xanh tím nhưng khuôn mặt lại ửng hồng, thắc mắc: “Hôm qua em không ngủ sao? Mắt thâm hết cả lên nhưng ngược lại sắc mặt lại rất tốt.”
“Sao lại như vậy được, em ngủ từ rất sớm mà.” Lâm Lam nghe thấy Tăng Tuyết nói như vậy liền vội vàng che giấu. Sáng sớm soi gương cô đã nhìn thấy quầng thâm quanh mắt hoàn toàn tương phản với sắc mặt ửng hồng, người tinh mắt đều nhìn ra là được thỏa mãn đầy đủ.
Nhưng Lâm Lam không biết giải thích như thế nào về quan hệ của cô và Diêm Quân Vũ hiện giờ, hơn nữa bản thân cô cũng chưa xác định rõ ràng, chỉ đành như vậy trước đã.
Có Vương Đại lái xe, rất nhanh Lâm Lam và Tăng Tuyết đã đến Bắc Kinh. Buổi tối sau khi diễn xong, Lâm Lam quay trở lại phòng thì bất ngờ nhận được điện thoại của bộ phận thiết kế của công ty Dr, thông báo cho cô ngày mai đến bộ phận thiết kế để diễn thử.
Lâm Lam và Tăng Tuyết hết sức bất ngờ. Nắm chặt điện thoại, Tăng Tuyết vội vàng hỏi đối phương chuyện là thế nào, đầu dây bên kia trực tiếp nói với Tăng Tuyết: Vì người đại diện phát ngôn mà họ chọn có một vài việc cá nhân nên không thể đảm nhận vị trí người đại diện phát ngôn của Dr được, chủ tịch của họ xem đoạn video của buổi diễn hôm đó, cảm thấy khí chất của Lâm Lam rất phù hợp với trang sức của họ, nên mới mạnh dạn mời.
Dập điện thoại, trước tiên Tăng Tuyết và Lâm Lam ngây người ra, sau đó thì kích động ôm chầm lấy nhau, đặc biệt là Tăng Tuyết, cô ấy còn vui mừng, kích động hơn cả Lâm Lam.
“Lam của chị là lợi hại nhất, em sắp trở thành người phát ngôn của Dr rồi, đây chính là công việc đại diện phát ngôn đầu tiên của em, thật sự rất tuyệt vời!” Tăng Tuyết hưng phấn nhảy nhót.
Lâm Lam cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô căng thẳng ngồi trên ghế sofa, việc này như một giấc mơ vậy. Cô vốn dĩ cho rằng cuộc sống đã hoàn toàn rơi vào vực thẳm, nhưng lại không ngờ đây chỉ là một trò đùa mà ông trời dành cho cô.
“Chị đi mua đồ ăn, tối nay chúng ta tổ chức một buổi ăn mừng nho nhỏ.” Tăng Tuyết nói xong liền ra ngoài mua đồ ăn.
Lâm Lam cười: “Em đi cùng chị.”
“Không cần, không cần. Em giúp chị ở yên đây nghiên cứu kỹ càng phong cách đá quý của công ty Dr là được rồi, xem xem buổi diễn thử ngày mai cần chuẩn bị những gì. Nếu như thật sự có thể ký kết hợp đồng này thì phần trăm cơ hội giành được giải thưởng cuối năm trao cho người mẫu mới vào nghề là rất lớn. Điều mà trước đây chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới.” Tăng Tuyết càng nói càng hưng phấn.
“Được, em sẽ cố gắng hết sức để giành được hợp đồng lần này.” Lâm Lam nắm chặt nắm đấm làm tư thế quyết chiến, thể hiện quyết tâm đến cùng.
Tăng Tuyết vừa ra ngoài chưa lâu thì điện thoại của Lâm Lam reo lên. Lần này là Tần Sâm tìm cô.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị ba chữ “chủ tịch Tần”, cô rất ngạc nhiên, chần chừ một lúc rồi ấn nút nghe máy, khách sáo lên tiếng: “Chủ tịch Tần?”
“Chúc mừng cô.” Giọng nói Tần Sâm vẫn dịu dàng như vậy, Lâm Lam hơi ngẩn ra, cô vừa nhận được điện thoại của Dr xong thì Tần Sâm đã gọi đến chúc mừng, việc này khiến cô bất giác liên tưởng đến điều gì đó.
Lâm Lam khẽ nhíu mày: “Ý của chủ tịch Tần là?”
“Gặp mặt một chút nhé, ngày mai sau buổi diễn thử ở Dr hãy gặp nhau ở quán cà phê bên cạnh Dr, cô thấy thế nào?” Tần Sâm khách sáo đề nghị.
Nói đến đây Lâm Lam liền hiểu cô có thể đến tham gia diễn thử ở Dr chính là công lao của Tần Sâm. Việc hợp tác giữa công ty đá quý Dr và công ty giải trí Tân Trí từ trước đến nay luôn rất chặt chẽ, buổi diễn lần trước có mấy người mẫu là người của Tân Trí, nếu như không phải Đỗ Tịch có chuyện riêng thì có lẽ lần này cũng sẽ do anh ta đảm nhiệm đại diện cho Dr.
Mà Đỗ Tịch lại là một trong những người mẫu nổi tiếng nhất của công ty giải trí Tân Trí.
“Được, cảm ơn chủ tịch Tần.” Lâm Lam thẳng thắn nhận lời. Thật tình mà nói lần trước cô tới công ty giải trí Tân Trí phỏng vấn không tốt đẹp cho lắm, nhưng cô cũng không có tư cách trách móc Tần Sâm.
Nghiêm khắc mà nói thì lời của Bành Ngọc cũng không sai, hiện giờ tuổi tác của cô như vậy cũng không tính là nhỏ trong giới người mẫu. Hiện nay tuổi tác của các người mẫu mới nổi ngày càng nhỏ, ngay cả mấy cô siêu mẫu nổi tiếng nhất ở Châu Âu, Châu Mỹ đều không đến hai mươi tuổi, đến người mẫu nổi tiếng nhất trong nước là Trần Văn cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà thôi.
Khi Tăng Tuyết quay lại còn cầm theo một chai rượu vang đỏ, Lâm Lam tươi cười: “Tối nay không thể uống rượu được, đợi buổi diễn thử thành công rồi tính, em không muốn ngày mai mặt mình bị phù đâu.”
“Ai cho em uống chứ? Đây là mua cho chị.” Tăng Tuyết đắc ý, cô ấy lại không cần phải kiểm soát cân nặng chặt chẽ như Lâm Lam, cho nên Tăng Tuyết không lo nghĩ nhiều như vậy.
“Hừ.” Lâm Lam nghe xong, liền nhìn Tăng Tuyết bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó đứng dậy đi cân, khóe môi của cô liền co rút: “Sao gần đây em lại béo lên hai cân chứ?”
“Béo lên hai cân rồi sao? Trời ạ, Lâm Lam có phải em muốn thất nghiệp không?” Tăng Tuyết vừa nghe liền hấp tấp chạy tới cạnh Lâm Lam, nhìn con số hiển thị cân nặng trên cân điện tử mà há hốc: “Lâm Lam, bây giờ em có thể trở thành một nàng béo bốn mươi tám cân đấy!”
“Làm sao bây giờ? Nhìn mặt có thể nhận ra không? Mặt em có quá ú không chị?” Lâm Lam căng thẳng sờ mặt mình hỏi. Tuy nói rằng người mẫu hiện nay không phải đặc biệt ưa chuộng thân hình mỏng manh như giấy giống trước đây nữa nhưng nếu như không phải là người mẫu đặc biệt mà cân nặng lại vượt chuẩn vẫn có ảnh hưởng xấu tới sự nghiệp.
Lâm Lam cao một mét bảy mươi bảy, nặng bốn mươi tám cân đối với người bình thường xem như đã quá gầy, nhưng lại rất nguy hiểm với những ai làm trong giới người mẫu. Trước đây có một siêu mẫu bởi vì béo lên bốn cân nên không nhận được bất kỳ một chương trình nào. Để không trở thành người mẫu bị vứt bỏ thì những điều này không thể nói đùa được.
“Vấn đề không phải là mặt ú hay không ú mà là em có thể mặc được quần áo số 0 hay không.” Tăng Tuyết lo lắng nhìn Lâm Lam, vốn là muốn đưa đồ ăn cho Lâm Lam ăn nhưng bây giờ thì nên cất đi thì tốt hơn.
“Hiện tại các món ăn có chứa nhiều calo em không được động tới, chị sẽ chuẩn bị trái cây và xà lách cho em, tiếp tục tập các bài tập thể dục trước đây với cường độ tăng cường cao hơn.”
“Người em chỉ là tích nước trong cơ thể nên mới lên cân thôi, có lẽ chỉ cần đi vệ sinh xong là giảm xuống thôi.” Lâm Lam đáng thương nhìn Tăng Tuyết, rõ ràng mấy ngày hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm lại kiên trì tập luyện, sao lại béo lên chứ? Khả năng lớn nhất là dì Vương làm cơm sáng quá ngon nên cô ăn hơi nhiều.
“Chị cũng hi vọng là như thế.” Tăng Tuyết vừa nhìn Lâm Lam vừa nói, nhìn đến nỗi Lâm Lam hơi chột dạ.
“Được rồi, ngày mai em lại tiếp tục kiểm soát cân nặng.” Nói xong Lâm Lam liền lôi một thanh sôcôla trong túi ra. Bởi vì tâm trạng không tốt nên lần trước đi siêu thị cô lén lút nhét vào giỏ hàng ba thanh sôcôla to hi vọng có thể làm tâm trạng tốt lên chút mà không ngờ bây giờ chỉ còn lại nửa thanh.
Tăng Tuyết ngạc nhiên nhìn Lâm Lam: “Em giấu nó từ khi nào?”
“Lần trước.” Lâm Lam di di đôi chân, ánh mắt hối lỗi giống như học sinh tiểu học bị xét cặp vậy.
Tăng Tuyết thấy vậy liền mềm lòng, cầm lấy sôcôla liền nói: “Không cho phép có lần sau.”
“Nhất định không có lần sau.” Lâm Lam đau lòng hứa hẹn. Tuy cô không phải tạng người dễ mập lên nhưng nếu luôn muốn giữ ở mức bốn mươi sáu đến bốn mươi bảy cân cũng rất cực khổ.
Làm trong ngành này không đơn giản như người khác tưởng tượng. Những người mẫu mà Lâm Lam nghe nói nhịn ăn đến nỗi ra đi vì mắc chứng biến ăn, không có hai mươi, ba mươi người thì cũng có mười người.
Nghề nghiệp nào càng vẻ vang thì áp lực phải chịu đựng càng lớn.