Lâm Lam vẫn muốn hỏi, lại bị đè lên không chút phản kháng, gió đêm thổi càng lạnh hơn, nhưng cơ thể cô lại nóng bất thường, áo ngực rơi xuống đất không biết từ lúc nào.
“Lạnh không?” người đàn ông vừa hôn vừa hỏi.
Lâm Lam lắc đầu, nhưng người đã bị Diêm Quân Lệnh bế lên, tay giơ cánh tay cô lên trời, dọa co sợ hai chân kẹp chặt lấy hông của người đàn ông, có chút hoảng loạn hỏi, “Anh muốn làm gì?”
“Đừng sợ.” Diêm Quân Lệnh vừa đi vừa vỗ về Lâm Lam, hơi nhếch mép có cảm giác không nén lại được, rất mê người.
“Em không sợ.” Lâm Lam kiêu ngạo trả lời, hai tay vòng lên cổ Diêm Quân Lệnh siết chặt, đôi mắt nhắm hờ ướt át, vẻ đẹp trẻ trung mơn mởn. Diêm Quân Lệnh nhìn thích thú, nhưng vẫn không quên động tác bên dưới, khiến cô gái rên rỉ.
Khó khăn lắm Diêm Quân Lệnh mới đặt Lâm Lam lên ghế sofa, làm cô tưởng được nghỉ ngơi, ai ngờ người đàn ông lại tiếp tục hôn lên môi cô, “Vừa rồi mới là món điểm tâm, bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
“Anh...điên rồi sao?” Lâm Lam hỏi vẻ không tin nổi, rất nhanh cô lại được lấp đầy đôi môi bằng nụ hôn cháy bỏng.
“Ừm, là em khiến anh phát điên rồi.” Diêm Quân Lệnh gật đầu, giọng nói trầm ấm của người đàn ông khiến người ta khó lòng chối từ.
Lâm Lam thở hổn hển, có chút chấp nhận người đàn ông từ từ đè lên người mình, ngước đầu lên hôn anh. Tình yêu trước nay không phải chuyện của riêng một người, Lâm Lam cũng không muốn để người đàn ông của cô luôn phải chủ động. Diêm Quân Lệnh trượt dài nụ hôn xuống phía dưới, cho tới bụng dưới của Lâm Lam bỗng ngưng lại. Đó là vết sẹo mổ sau sinh vẫn chưa mờ hết, vẫn hằn trên làn da nõn nà cảu cô gái nhỏ khiến người nhìn đều thấy kinh sợ, lại nhớ tới hiểm nguy hôm sinh con, tâm trạng Diêm Quân Lệnh chùng xuống, đau lòng hôn lên vết sẹo, “còn đau không?”.
Lâm Lam được hôn đê mê say đắm, nghe thấy câu nói này của Diêm Quân Lệnh, vô thức lắc đầu.
“Sao lại không đau được?” không để tâm tới phản ứng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng hôn tiếp, trong ánh mắt lửa tình đã tan đi, để lại chỉ còn sự xót xa.
Không thể ở bên cạnh cô gái nhỏ lúc mang thai, đã là sự nuối tiếc của anh rồi, sau đó còn bỏ lỡ lúc cô sinh con, khiến anh tự trách bản thân mình. Cũng vì nghe nói tới sự nguy hiểm lúc sinh con mà anh càng không thể tha thứ cho bản thân được.
“Không sao đâu, đã qua hết rồi.” Cuối cũng cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông, Lâm Lam từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng an ủi.
Trước đây nghe người ta nói, mỗi lần sinh con là một lần đứng trước cửa tử. Cho đến bây giờ nhớ lại, Lâm Lam vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng cô cũng rất may mắn, may mắn Tiểu Sư Tử bình an khỏe mạnh. May mắn cô có thể lần nữa được người cô yêu ôm vào lòng.
Lâm Lam ôm đầu Diêm Quân Lệnh, “Ông xã à, mọi chuyện đều qua hết rồi.”
“Đều qua hết rồi.” Diêm Quân Lệnh ngẩng đầu nhẹ nhành trả lời.
Lâm Lam ưỡn người lên hôn tới tấp, giống như giải phóng quãng thời gian đã qua ấy.
“Lam Lam, anh yêu em.” Diêm Quân Lệnh bỗng thì thầm.
Cơ thể Lâm Lam run rẩy, tuy cô không phải là lần đầu tiên nghe đàn ông nói câu này, nhưng thời khắc này không kìm lại được nỗi xúc động, liền dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn cho người cô yêu.
“Cô gái ngốc có xấu hổ không ....” Diêm Quân Lệnh không ngờ rằng bánh bao nhỏ nhà mình lại mạnh dạn như vậy, không nhịn nổi cười lên vẻ rất có cảm giác thành công.
Da mặt Lâm Lam căng ra, “Là anh không biết xấu hổ.”
“Thật không? Vậy chúng ta tiếp tục nhé.” Vừa nói Diêm Quân Lệnh vừa bế Lâm Lam lên lầu.
“Anh đừng có làm bậy, ngày mai vẫn phải ghi hình nữa...” Lâm Lam phát hoảng, cô vẫn biết người đàn ông này nổi cơn thú tính thì không ai có thể ngăn cản được.
“Yên tâm, anh biết tiết chế mà.” Diêm Quân Lệnh nói xong câu này, rồi bế Lâm Lam ngồi lên bồn rửa mặt trong phòng tắm, ép cô gái nhỏ quay đầu nhìn về phía mình ở trong gương.
Lâm Lam thở nhẹ, tiết chế? Tin anh mới lạ. Quả nhiên khi toàn thân mệt lả, Lâm Lam vẫn nghe thấy người đàn ông vừa giúp cô tắm rửa vừa bất mãn lẩm bẩm, sau sinh sức khỏe không được như trước nữa ròi. Lâm Lam muốn trừng mắt nhìn người đàn ông, kết quả mí mắt không mở nổi nữa, quyết định mặc kệ hết, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, gọi điện thật không đúng lúc, khi Lâm Lam vẫn nghĩ rằng đang nằm mơ, thì bị Diêm Quân Lệnh phá hỏng, chuông điện thoại bàn lại reo lên, Lâm Lam mới mở mí mắt ra, lay lay người đàn ông bên cạnh, “Điện thoại...”
“Kệ đi, ngủ thêm lát nữa.” Diêm Quân Lệnh nói nhỏ.
Lâm Lam mơ mơ màng màng ừm một tiếng, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng lại đột nhiên nhớ ra hôm nay cô phải đi ghi hình, “Không được, còn phải làm việc nữa.”
Khi Diêm Quân Lệnh đi ngũ thì đã 2 giờ rồi, vẫn có chút buồn ngủ, nghe Lâm Lam nói anh lại ôm cô vào trong lòng, “Bánh bao nhỏ ngốc nghếch, ngủ thêm 20 phút nữa.”
“ồ.” Lâm Lam ngoan ngoãn ồ một tiếng, nhưng lại tỉnh cả người rồi. Nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của Diêm Quân Lệnh, biết bao lâu cô co cảm giác tỉnh dậy trong lòng người đàn ông ấm áp như vậy rồi. Lúc này đây được nghe hơi thở trầm ấm của người đàn ông, thật không muốn ra khỏi giường chút nào, cuộn người nằm gọn trong lòng người đàn ông.Diêm Quân Lệnh thấy vậy vui sướng, mở to đôi mắt đen láy, âu yếm nhìn nhất cử nhất động của cô gái nhỏ.
“Vui như vậy sao?” đôi môi mỏng cong lên, mang chút đùa giỡn.
“Không được sao?” Lâm Lam cũng không xấu hổ, ngước mắt lên kiêu ngạo hỏi ngược lại.
“Được.” Diêm Quân Lệnh cười tủm tỉm.
“Hài lòng rồi?”
Lâm Lam giả vờ không hiểu câu hỏi cuối cùng của người đàn ông ý là gì, mà chuyên tâm đếm lông mi của Diêm Quân Lệnh, không nhịn được than thở, “Một người đàn ông mà lông mi vừa dày vừa dài có thích hợp không?”
“Em thích là được.”
“ha”. Lâm Lam ngạc nhiên ha một tiếng, trình độ sến sẩm của người đàn ông hơn ngày trước rất nhiều rồi.
“Đây là phản ứng gì vậy?” Diêm Quân Lệnh không hài lòng.
Lâm Lam ghé sát đôi môi hồng vào gần tai Diêm Quân Lệnh, “Muốn khen anh dùng thành thạo những lời hoa mỹ sến sẩm đó rồi, haha.”
Tuy Lâm Lam cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng. Diêm Quân Lệnh ngây người ra một lát, sau đó hiểu ra ý của cô gái nhỏ này là gì, liền lật người đè lên người Lâm Lam,.
“Đồ đáng ghét, nhân lúc anh không có mặt lật đồ của anh.”
“Anh có ý kiến sao?”Lâm Lam vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, hoàn toàn không sợ sệt.
“Ha, không có, nhưng dạy dỗ một chút thì vẫn có thể.” nói xong Diêm Quân Lệnh hôn khắp người Lâm Lam.
Lâm Lam hoảng sợ, lùi người về sau, kết quả eo bị ssau, xương cốt cũng mỏi rã rời, liền giơ tay xin tha, “Quân Lệnh đừng vậy, làm nữa hôm nay em không dậy nổi đâu.”
“Thật không?” Dục vọng trong người đàn ông lại bị khơi dậy, nhẹ nhàng hỏi ngược lại, nhưng động tác trên tay vẫn chưa dừng lại.
Lâm Lam thầm trách, nhưng so với Lâm Lam thì Tăng Tuyết đang bấm điện thoại gọi cho cô thầm trách hơn,. Cô từ sớm đã bị mẹ lôi ra khỏi giường, sau đó bắt mặc bộ váy đỏ, nhìn giống như sắp bị đưa ra pháp trường tới nơi rồi vậy. Lại nhận được điện thoại của nữ biên đạo, nói liên lạc với Lâm Lam và Diêm tổng không được. Tăng Tuyết bất lực vừa ngồi trên xe nghe mẹ chỉ dạy, vừa không ngừng gọi điện cho Lâm Lam. Cuối cùng khi cô sắp từ bỏ thì điện thoại cũng có người nghe máy.