Bàn tay thô ráp của Lâm Phúc Sinh vươn tới trước mặt Lâm Lam, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt chảy dài trên má cô, giọng nói khàn đặc “Lam Lam, đừng khóc...”
Ông đã bị bệnh nhiều năm nay, làm liên lụy tới con gái, sau cuộc phẫu thuật cơ thể đã chuyển biến tốt. Nhưng trong lòng ông hiểu rõ mấy năm nay ông ở bệnh viện cơ thể sớm đã hỏng rồi, có thể kéo dài bao lâu đều không dám chắc chắn.
Ông ở nhà đã luôn nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn cố gắng không để con gái lo lắng, nhưng bây giờ ông lại thấy nhẹ nhõm, cái gì tới sẽ phải tới thôi.
Lâm Lam không ngừng lắc đâu, ba cô có thể thản nhiên chấp nhận cái chết, nhưng cô lại không cách nào chấp nhận được.
Lâm Lam nhắm mắt “Lam Lam, nghe lời. Còn có...”
Nghĩ tới Lâm Lam đã biết sự thật, sóng mũi cay cay, nhưng không biết làm sao nói cho Lâm Lam biết ân oán của bọn họ và Hoắc Quốc Bang.
“Về phòng bệnh trước đã, có chuyện gì nói sau.” Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay Lâm Lam, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lâm Lam gật đầu, kiềm chế những giọt sắp rơi, cùng y tá đẩy giường của ông vào phòng bệnh.
“Bệnh nhân bây giờ rất yếu, có chuyện gì ngày mai nói.” Lúc tiến vào phòng bệnh Lâm Phúc Sinh còn muốn nói gì đó, nhưng bị Cố Tử Hoàn chặn lại.
“Lam Lam...”
“Ba, nghe lời bác sỹ.” Lâm Lam mặc dù còn muốn biết rõ mọi chuyện, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng sức khỏe của ba.
Lời nói của Diêm Quân Lệnh làm Lâm Lam tỉnh táo lên rất nhiều.
Cho dù ba ruột hay ba nuôi, những năm qua tình yêu của ông đối với cô là thật.
Tình yêu là thật, những cái khác có quan hệ gì.
Máu mủ không phải là yếu tố quyết định tất cả.
Tình yêu mới là tất cả.
Còn Hoắc Quốc Bang, bọn họ chỉ là người xa lạ, cho dù ông ta thật sự là ba ruột cảu mình, nhưng những việc ông ta đã làm những ngày qua, có chỗ nào đáng được tôn trọng không?
Nhìn tâm trạng của con gái đã bình tình lại, Lâm Phúc Sinh thở dài một hơi, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lâm Lam nhìn ba nửa ngày không nói gì, trong lòng hoảng hốt “Bác sỹ, ba tôi ông ấy...”
“Tạm thời không sao, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.” Cố Tử Hoàn nói xong lại dặn dò một số điều phải lưu ý mới bước ra khỏi phòng bệnh, Diêm Quân Lệnh đi theo anh.
“Thực sự không còn cách nào khác ?” Cho đến bây giờ Diêm Quân Lệnh vẫn chưa can tâm.
Cổ Tử Hoàn lắc đầu “Tôi đã cố gắng hết sức, Diêm tổng, sống chết có số.”
Diêm Quân Lệnh gật đầu, anh lo lắng Lâm Lam thật sự không thể nào chấp nhận nó.
Còn có chuyện của Hoắc Quốc Bang.
“Mọi người ra ngoài, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.” Cổ Tử Hoàn nói một câu, làm Lâm Lam không thể không rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ là lúc quay người nhìn thấy Chu Vũ Vi đang đứng ở kia, sắc mặt thay đổi “Chúng ta nói chuyện một lát.”
“Mẹ.”
“Ra ngoài nói.” Chu Vũ Vi sững người, muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Lam ngắt lời, chỉ đành lặng lẽ đi theo cô.
Diêm Quân Lệnh cau mày cũng đi theo.
“Lời mấy người nói đều là thật ?” Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lâm Lam liền đè thấp giọng hỏi, vẻ mặt buồn bã, cô biết Diêm Quân Lệnh nói đúng, có những chuyện bắt buộc phải đối mặt.
“Mẹ... Tiểu Lam...mẹ xin lỗi con...”
“Đừng tự xưng mẹ, tôi không có mẹ.” Từ lúc Chu Vũ Vi vì Hàn Hinh Nhi mà không đoái hoài tới sự sống chết của cô, Lâm Lam từ lúc đó cũng đã không có ý định nhận người mẹ này.
“Tiểu Lam...” Câu này làm Chu Vũ Vi chịu không nổi, nhưng bà biết chuyện ngày nay là do bản thân bà tự chuốc lấy.
“Tại sao là...Hoắc Quốc Bang?” Nhắc tới Hoắc Quốc Bang, ngữ khí của Lâm Lam bất giác trầm xuống.
“Chuyện này...nói ra hơi dài.” Chu Vũ Vi không cách nào trả lời được, nếu như bây giờ bà với Lâm Lam ngày trước bởi vì tính kế với Hoắc Quốc Bang, hy vọng chiếm được gia sản của ông ta, còn hại chết người con gái mà ông ta yêu nhất nên mới có có Lâm Lam. Vốn dĩ Lâm Lam đã ghét cô, sợ rằng sẽ càng ghê tởm cô hơn.
“Vậy nói đơn giản đi.” Lâm Lam không muốn vòng vo với Chu Vũ Vi.
“Mẹ...lúc mẹ còn trẻ, mẹ...mẹ với Hoắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mẹ biết mẹ không thể trèo cao leo lên nhà Hoắc gia, lúc đó trên báo lại có scandal của Hoắc tổng và người phụ nữ khác, mẹ liền rời xa Bắc Kinh, nhưng lúc đó không biết bản thân mình có thai, ba con lương thiên, sợ mẹ bị người ngoài dị nghị nên đã lấy mẹ ...”
“Rồi bà chê ông ấy nghèo, bỏ rơi ông ấy?” Lâm Lam không hề khách khí nói.
Chu Vũ Vi không biết nói gì “Cũng không thể nói như vậy, ba con biết mẹ không yêu ông ấy...”
“A.” Nghe tới lời này của Chu Vũ Vi, Lâm Lam a một tiếng, theo lời của Chu Vũ Vi, là do ba cô tự chuốc lấy đáng đời ?
“Tiểu Lam con nghe mẹ nói, Hoắc Quốc Bang không phải loại người tốt lành gì, nếu như ông ta nhận con, con cũng đừng mềm lòng.” Chu Vũ Vi lo lắng nói với Lâm Lam.
Diêm Quân Lệnh cau mày, theo lời giải thích của Chu Vũ Vi, năm đó là bà bị Hoắc Quốc Bang vứt bỏ, mang thai ngoài ý muốn, chỉ là không hiểu sao Diêm Quân Lệnh vẫn có cảm giác kỳ lạ, trong lời nói của Chu Vũ Vi chắc chắn còn cất giấu cái gì đó.
Dù vậy lúc này anh cũng không biết phải nhắc nhở Lâm Lam cái gì. Dù sao người phụ nữ ghét Hoắc Quốc Bang như nào anh hiểu rõ hơn ai hết, cho dù không cần Chu Vũ Vi nhắc nhở, Lâm Lam cũng sẽ không nhận Hoắc Quốc Bang.
“Tôi sẽ không nhận ông ta, cũng không nhận bà.” Nghe lời Chu Vũ Vi nói, Lâm Lam lạnh lùng trả lời.
Đối với những loại ba mẹ thế này, không đáng để cô nhận là ba mẹ.
“Tiểu Lam, mẹ...”
“Mấy ngày này ở bệnh viện vất vả cho bà rồi, sau này tôi sẽ tự chăm sóc cho ba ôi.” Sự thật đã phơi bày, Lâm Lam cũng không muốn nói lời vô ích nữa.’
“Nhưng mẹ ...”
“Không có nhưng là.” Lâm Lam hiếm khi có lúc mạnh mẽ như này, nhưng lúc này cô không muốn nhượng bộ.
Năm đó Chu Vũ Vi vì tiền tài mà bỏ rơi con gái của mình, bây giờ không cần phải giả bộ diễn màn tình mẹ con sâu sắc.
Lâm Lam tin rằng, cô không cần, ba cô cũng không cần.
Còn lời vừa nãy của Chu Vũ Vi, Lâm Lam tin bà, Hoắc Quốc Bang để lại ấn tượng rất tệ trong lòng Lâm Lam, là loại phong lưu đa tình, Chu Vũ Vi ngày còn trẻ cũng là người đẹp hạng nhất, bị ông ta nhìn trúng cũng là chuyện dĩ nhiên.
Mà theo tính cách của Hoắc Quốc Bnag, bên mình có bao nhiêu phụ nữ, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa kết hôn vì quá đa tình, vậy nên chuyện vứt bỏ Chu Vũ Vi cũng là chuyện bình thường.
Cho dù thế nào, nghĩ tới bản thân từ khi sinh ra liền bị ba mẹ ruột vứt bỏ, cái loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Người khác đều là kết tinh tình yêu của ba mẹ, còn cô thì sao?
Một người đàn ông phong lưu đa tình, một người phụ nữ ham danh lợi, cô chỉ là đứa con ngoài ý muốn.
Có lẽ còn ẩn khuất ở trong đó, nếu không Hoắc Quốc Bang sẽ không đối xử với cô như bây giờ.
Chu Vũ Vi sự việc đã đến nước này vẫn còn muốn tìm đường bảo vệ cho mình.
Có loại mẹ như này, cô thà rằng bản thân mình là cô nhi, còn sạch sẽ hơn nhiều.
“Tiểu Lam, mẹ biết là mẹ có lỗi với ba con con, nhưng lúc đó mẹ bắt buộc phải làm vậy, ngày đó không phóng khoáng như bây giờ, nếu như có người biết chưa kết hôn mà mang bầu, vậy thì cả đời sẽ chết chìm trong đống tin đồn thêu dệt...”
“Vậy lúc bà bỏ rơi ba con chúng tôi để tái giá, có nghĩ tới bị người khác phỉ báng không? Bà không, bởi vì toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu ba tôi, khi bà tái hôn ông ấy cũng chưa từng nói xấu bà một câu. Bà cảm thấy bởi vì ba tôi lương thiện, tôi nói cho bà biết bởi vì ông ta yêu bà.” Một câu này của Lâm Lam đập tan mọi lời ngụy biện gian xảo của Chu Vũ Vi, vươn tay nắm tay lấy Diêm Quân Lệnh đang đứng bên cạnh “Bà đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.”
“Tiểu Lam...”
“Đừng để tôi phải nói lại !” Lâm Lam gầm lên, bây giờ tâm trạng của cô rất tệ, không muốn nhìn thấy người đàn bà này thêm một chút nào nữa.
Chu Vũ Vi mấp máy môi, cuối cùng nhìn Diêm Quân Lệnh.
Khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh, hoàn toàn phớt lờ bà, Chu Vũ Vi chỉ đành quay người bước đi, câu nói cuối cùng của Lâm Lam cứ vang lên trong tâm trí bà, bà cảm thấy bởi vì ba tôi lương thiện, tôi nói cho bà biết bởi vì ông ấy yêu bà.
Đây là báo ứng, là báo ứng Chu Vũ Vi phải gánh lấy.