Lâm Lam cố gắng nói với chính mình chỉ là Hàn Hinh Nhi cố tình muốn khiêu khích thôi, nhưng tâm trí vẫn rối bời, trong rạp diễn cái gì cô không còn để tâm được nữa.
Xem đi xem lại điện thoại vẫn không thấy Diêm Quân Lệnh gọi.
“Tiểu Lam em sao vậy?” Cảm thấy Lâm Lam ngồi bên cạnh tinh thần bất an, Tăng Tuyết khẽ hỏi.
“Em không sao.” Lâm Lam ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng. Ngay vào lúc này, hai diễn viên phụ ngồi kế bên đang thì thào nói chuyện, trùng hợp Lâm Lam nghe thấy ba chữ “chủ tịch Diêm”, cô nín thở lắng nghe.
Chuyện mà hai cô diễn viên đang bàn tán chính là giai thoại giữa Diêm Quân Lệnh và công chúa Saya, nghe giọng điệu thì Diêm Quân Lệnh và công chúa Saya đã trở thành một cặp tình nhân, hơn nữa lại là mối tình xuyên quốc gia, trong đó có một cô còn phấn khích nói: “Nghe nói công chúa Saya muốn dâng hiến bản thân làm của hồi môn, thật đúng là vỹ đại, ai mà không biết nước Saya tuy nhỏ bé, nhưng cũng là nơi tập trung các mỏ kim cương, dân giàu nước mạnh. Nếu thật sự cùng nhà họ Diêm liên hôn, đây chính là liên minh vững mạnh của hai đế quốc.”
“Đúng đấy đúng đấy, trước đây cứ nghĩ rằng chủ tịch Diêm là một người đàn ông tầm bốn, năm mươi tuổi, nhưng nhìn thân ảnh đó, chà chà, chắc chắn là đẹp chết người rồi!” Cô kia cũng hùa theo.
“Chỉ nhìn bóng lưng ấy đã có thể khiến vạn người mê mệt, nhưng tiếc rằng không xem được nhiều hơn, sớm biết anh ấy vừa trẻ vừa đẹp như vậy, đừng nói là ra tay tàn nhẫn, cho dù là kẻ biến thái tôi cũng theo đuổi rồi.” Giọng cô diễn viên đầy luyến tiếc.
“Chậc chậc, bây giờ theo đuổi vẫn kịp, bên cạnh cây đại thụ lớn thế này mà chỉ có một người phụ nữ thôi sao?” Cô kia tỏ vẻ rất am hiểu.
Lâm Lam hít sâu rồi thở dài, lòng vốn đã rối bời giờ càng loạn hơn.
Thật khó mà chờ đến lúc bộ phim kết thúc, Lâm Lam không buồn để ý tới ánh mắt của Tăng Tuyết, chỉ chào tạm biệt với Tần Sâm, vừa đi vừa gọi điện, đầu dây bên đó vẫn không nghe máy, Lâm Lam nhanh chóng tránh khỏi đám đông tiến đến chắn đường Lý Húc: “Sếp các anh đâu rồi?”
“Sếp, anh ấy…”
Lý Húc thường ngày ít khi ấp úng, nhưng đối mặt với dáng vẻ hiện giờ của Lâm Lam, anh ta không che giấu nổi. Lâm Lam nhân lúc này giật luôn điện thoại của Lý Húc, gọi một cuộc điện thoại, thật không ngờ bên đó rất nhanh đã bắt máy, hỏi bằng giọng điệu quen thuộc: “Có chuyện gì, nói.”
“Là trợ lý Lý phải không?” Đúng lúc Lâm Lam muốn mở miệng hỏi, bên cạnh cất lên giọng một người phụ nữ rất quen thuộc.
Lâm Lam tối sầm mặt lại, vội vã cúp máy, tiếp đó lấy luôn điện thoại của mình gọi đi, nhưng không thể liên lạc được.
Sự việc đã bày ra rõ ràng trước mắt, Lâm Lam tự dối mình cũng không được rồi.
Vẻ mặt của Lý Húc không giấu được sự lúng túng: “Chị dâu à….”
“Anh ấy không những cài đặt từ chối cuộc gọi của tôi, còn giở trò với điện thoại của tôi đúng không?” Chính thời khắc đó Lâm Lam đột nhiên hiểu ra vì sao người khác đều biết đến giai thoại tình yêu của công chúa Saya và chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thành, chỉ có cô và Tăng Tuyết không hề biết gì.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Lam liền đoán ra, nhất định là Diêm Quân Lệnh đã làm điều đó.
Đến giờ phút này quả là không sai, nếu không những tin tức tràn lan ấy sao cô có thể không nhìn thấy.
Vẻ mặt Lý Húc lúng túng, miễn cưỡng giải thích: “Chị dâu, chị đừng có hiểu lầm, việc này ông chủ có thể giải thích cho chị.”
“Giải thích thế nào? Giải thích rồi thì còn có ý nghĩa sao?” Lâm Lam cười mỉa mai, cô những tưởng rằng Diêm Quân Lệnh đã thật lòng yêu cô, tình yêu của anh ấy quá dịu dàng thật khó lòng cưỡng lại, làm cho con người ta lún sâu không thể nào thoát ra, nhưng bây giờ Lâm Lam thấy câu chuyện cổ tích này sẽ sớm tiêu tan, cảm giác đó tuy không kích động như lúc tận mắt chứng kiến Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi mây mưa, nhưng cũng khiến trong lòng Lâm Lam chịu đả kích không hề nhỏ.
Thậm chí càng đau đớn hơn.
“Chị dâu…..” Nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Lâm Lam, Lý Húc có chút lo lắng.
Lâm Lam không thèm để ý anh ta, quay người về chỗ Vương Đại đang đậu xe. Tăng Tuyết đã đợi ở đó, nhìn thấy bộ dạng Lâm Lam vội hỏi: “Em sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chúng ta về nhà trước đi.” Lâm Lam trả lời một cách máy móc, mở cửa xe bước lên.
“Tiểu Lam…” Tăng Tuyết hoảng sợ bởi bộ dạng vô cùng đáng thương của Lâm Lam, khẽ thở dài ngồi xuống bên cạnh cô: “Tiểu Lam rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi, em đừng dọa chị nữa!”
“Không sao, chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Lâm Lan hỏi một cách khô khan, vẻ mặt đờ đẫn.
“Sao đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này? Không còn bao nhiêu, buổi trình diễn cho bộ sưu tập của công chúa Saya không có thu nhập, buổi trình diễn của DR cho chúng ta cũng không nhiều, em muốn làm gì vậy? Nói thẳng với chị được không?” Tăng Tuyết không hiểu rốt cuộc Lâm Lam đã chịu đả kích gì.
“Tổng cộng là bao nhiêu?” Lâm Lam không trả lời câu hỏi của Tăng Tuyết, liền hỏi tiếp.
Tăng Tuyết trừ các loại chi phí, tính sơ rồi đáp lại: “Năm vạn”
“Ừm, chị thuê giúp em một căn nhà nhỏ sạch sẽ, càng nhanh càng tốt, giá cả đừng quá cao. Năm vạn chúng ta không biết còn trụ được bao lâu, phải chi tiêu tiết kiệm.” Lâm Lam khẽ dặn dò.
Tăng Tuyết càng cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao chúng ta phải tìm một căn nhà nhỏ? Chỗ Đại Boss không thể ở sao?” Tăng Tuyết vẫn không biết rốt cuộc Lâm Lam bị làm sao.
Lâm Lam không nói gì, mím môi dựa người vào cửa xe.
Tăng Tuyết vô cùng sốt ruột, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Lâm Lam lại làm như vậy. Cô hiếu kỳ hỏi Trình Phi, bên đó ngập ngừng rồi gửi cho cô một loạt tin tức tai tiếng về Diêm Quân Lệnh và công chúa Saya, trong đó còn có tin nói rằng họ sẽ đính hôn vào cuối tháng mười một.
“Hoang đường, sao có thể thế được chứ?” Tăng Tuyết xem xong giai thoại tình yêu đó, hoàn toàn không tin, lại nhìn Lâm Lam vội an ủi: “Tiểu Lam em đừng tin họ tung tin vớ vẩn, người Đại Boss yêu là em, trong lòng chỉ có em thôi. Em đừng tự mình nghĩ lung tung, hiểu không?”
Tăng Tuyết thực tình không giỏi an ủi người khác lắm.
Lâm Lam mấp máy môi, nói: “Anh ấy đã động vào điện thoại của chúng ta, cài đặt từ chối cuộc gọi của em, bây giờ đang ở cùng với Helen.”
“Gì cơ?” Lâm Lam vừa nói xong, Tăng Tuyết ngạc nhiên, sắc mặt không thể tin nổi.
Lâm Lam cắn môi, không buồn nói nữa.
“Đại Boss không thể nào là người như vậy, em phải tin tưởng tình cảm của anh ấy dành cho em…” Tăng Tuyết cố gắng an ủi Lâm Lam.
Lâm Lam không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho Tăng Tuyết, để cô ấy tự đi gọi, quả nhiên không thể liên lạc được.
“Có khả năng là do sóng quá yếu, Tiểu Lam em đừng vội nghĩ bậy.” Tăng Tuyết vội vàng an ủi.
“Em dùng điện thoại của Lý Húc gọi rồi, có thể liên lạc được.” Lâm Lam vừa nói làm cho Tăng Tuyết ngây người.
Một cô gái tóc ngắn diễm lệ, vào lúc này nghe xong lời Lâm Lam nói giận tới nghiến răng: “Đồ khốn, sao lại có thể như vây? Nếu như Đại Boss là hạng người này… Tiểu Lam em cũng đừng buồn nữa, tối nay chị sẽ tìm phòng cho em, ngày mai chúng ta chuyển đồ luôn, để cho tên khốn đó đi tìm người khác.”
Lâm Lam vẫn không nói gì, chỉ có điều cô vốn là người đầy niềm tin vào tương lai, giờ phút này ngoài sự mơ hồ ra là nỗi đau không thể nói nên lời.
Thậm chí nó còn đau đớn hơn nỗi ô nhục khi bị Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi phản bội lúc trước.
“Tiểu Lam em đừng như vậy, nếu buồn thì cứ khóc thật to!” Tăng Tuyết không nỡ nhìn Lâm Lam trong bộ dạng này.
“Em không sao đâu, sẽ sớm ổn thôi.” Lâm Lam khẽ mở miệng nói, trong đầu đều là kí ức về người đàn ông đó, rõ ràng cô cảm nhận được anh yêu mình, nhưng khi tất cả tình yêu đó đối diện với thực tại này lại chỉ còn sự đả kích tồi tệ.
So với công chúa của một nước, thì một người mẫu nhỏ bé như cô đã là cái gì?
Ai nói trên thế giới này chỉ có phụ nữ mới thực tế, đàn ông càng thực dụng hơn nhiều.
Tình yêu của cô là gì? Chỉ giống như một trò đùa mà thôi.