Mục lục
Truyện không tên số 32
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38185
Lâm Lam quay trở về phòng bệnh, đến gần thì thấy bố cô đang ngồi ngẩn người ra có chút kỳ lạ: “Bố à, Tư Xuân đâu rồi?”
“Con bé này chẳng biết trời cao đất dày là gì.”Lâm Phúc Sinh chợt tỉnh táo trở lại, đánh nhẹ lên cánh tay Lâm Lam.
“Ối, bố ra tay mạnh vậy, con có phải con ruột của bố không vậy?”Lâm Lam cười nói.
Sắc mặt Lâm Phúc Sinh trầm xuống nhưng ngay sau đó lại trở về bình thường, vừa mắng vừa cười nói: “Dĩ nhiên không phải là con ruột, con là do ta nhặt từ thùng rác phía sau trường học đó.”
“Không có chuyện đấy chứ? Lần trước bố chẳng bảo ở trước cửa trạm thu phí rác sao?” Lâm Lam hờn dỗi trách móc.
Ông Lâm cố làm ra vẻ suy ngẫm: “Tóm lại đều từ chỗ rác mà ra.”
“Lúc đó bố đúng là có con mắt nhìn, nhiều rác như vậy mà lại nhặt được mỗi con.” Lâm Lam cười nhạo nói.
“Là do ta đã nhặt ra cái đẹp nhất mang về nhà.” Lâm Phúc Sinh đắc ý.
Lâm Lam giơ ngón trỏ lên: “Tại hạ xin nhận thua!”

“Ha ha ha.” Lâm Phúc Sinh cười phá lên.
Hai bố con ngồi tán dóc với nhau một hồi, cố ý lảng tránh chuyện của Chu Vũ Vy. Đến khi gần kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Phúc Sinh nghiêm túc nói: “Biểu hiện của con trên sân khấu không tồi nhưng váy của con xẻ cao quá, sau này phải chú ý nghe chưa.”
“Cảm ơn bố đã nhắc nhở, lần sau nhất định sẽ không sửa.” Lâm Lam thích thú trước dáng vẻ nghiêm túc của bố, chọc tức Lâm Phúc Sinh.
Lâm Phúc Sinh không bằng lòng: “Cái con bé này càng ngày càng cứng đầu, chê bố cô già yếu rồi sao?”
“Làm gì có chuyện đấy? Nhưng bố này, đó là công việc của con, chúng con làm về nghệ thuật, không giống như bố nghĩ đâu, nếu bố đã đồng ý cho con theo nghề này thì đừng nghĩ nhiều làm gì nữa?” Ước mơ của Lâm lam là trở thành siêu mẫu quốc tế, nếu giờ chỉ lộ một chút đã không chịu được thì làm sao sau này có thể làm việc trên sàn diễn lớn được.
Có điều Lâm Lam tin rằng những danh hiệu lớn này so với các chương trình bị Hàn Hình Nhi cướp mất không hề giống nhau.
Khiêu sắc và nghệ thuật là khác biệt về bản chất.
“Xong rồi xong rồi, thật sự đã quá nuông chiều con rồi.” Lâm Phúc Sinh lắc đầu, thở phào một cái: “Ài, con gái đã lớn thật rồi, đủ lông đủ cánh, ta quản không nổi nữa… quản không nổi nữa…”
“Bố…”
“Bố là bờ vai của con.” Lâm Lam khó xử nhìn, kết quả Lâm Phúc Sinh duỗi cổ, chỉ vào bả vai của ông nói. Lâm Lam thấy vậy, biết ông cô cho cô lối thoát, tiếng đồng ý dõng dạc, bắt đầu xoa bóp vai cho ông.
Mấy năm qua sức khỏe Lâm Phúc Sinh ngày càng trở lên xấu đi, mỗi lần Lâm Lam đến đều xoa bóp cho ông, lâu dần cũng trở thành thói quen, kỹ năng xoa bóp còn tốt hơn người trong nghành.
Nói chuyện với bố nửa ngày trời, ăn cơm tối xong cô mới rời đi. Trong lòng cô hiểu rõ sau này những ngày tháng an nhàn như vậy sẽ càng ngày càng ít .
Đợi Lâm Lam về, Chu Vũ Vy quay lại phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh, khóe mắt có chút ửng đỏ: “Phúc Sinh…”
“Bà đi đi!” Sắc mặt Lâm Phúc Sinh liền thay đổi, quay đầu tiễn khách.
“Tôi không có ý gì cả,chỉ là muốn thăm ông mà thôi.” Chu Vũ Vy tự trách bản thân mình.
“Hai mươi hai năm trước lúc bà bỏ đi, tôi đã nói giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, Tiểu Lam cũng không có quan hệ gì với bà. Giờ thì thế nào? Con gái nổi tiếng rồi nên bà muốn quay về nhận nó à? Chu Vũ Vỹ tôi nói cho bà biết, không có chuyện đó đâu, tôi sẽ không cho Lâm Lam nhận bà đâu!” Lâm Phúc Sinh đã không còn tin vào Chu Vũ Vy nữa, từ hơn hai mươi năm trước đã không tin tưởng rồi.
“Tôi không có ý muốn nhận tiểu Lam càng không muốn cướp nó từ tay ông, tôi chỉ là… chỉ là muốn bù đắp cho nó…” Chu Vũ Vy nghĩ đến những ngày tháng đau khổ nhớ con gái, càng thấy lựa chọn ban đầu của bản thân là sai lầm, đích thị là một sai lầm .
“Không cần, con gái tôi không cần bà bù đắp, bà liệu mà chăm sóc cho tốt con gái của bà, đừng để nó tìm Lâm Lam gây sự là được.” Nói xong Lâm Phúc Sinh liền nhắm mắt lại, không để ý gì đến Chu Vũ Vy nữa.
Cả đời này Chu Vũ Vy luôn cho rằng cho dù bà có gây tổn thương hay có lừa, phản bội lại ông nhưng chỉ cần một ngày bà thật sự biết hối cải Lâm Phúc Sinh nhất định sẽ tha thứ cho bà, nhưng giờ đây nhìn thấy vẻ mặt đoạn tuyệt. Chu Vũ Vy biết rằng họ đã xa nhau quá lâu rồi.
Người duy nhất yêu thương bà trên thế gian này cũng tuyệt tình ruồng bỏ bà.
Tuyệt vọng không? Đau lòng không? Bản thân Chu Vũ vy cũng không rõ, bà rời đi với cảm giác tê tái, cũng không biết mình đi đâu.
Con gái thì ghét bà, ngôi nhà đó đã không còn là gia đình của bà, hơn hai mươi năm về trước bà giống như kẻ lang thang từ nước ngoài trốn về vẫn có Lâm Phúc Sinh chăm sóc cho, nhưng giờ thì sao?
Chu Vũ Vy nhận ra bản thân chẳng còn lại gì, chẳng còn gì cả…
Hàn Hinh Nhi thấy mẹ mình như người mất hồn, mặc quần áo bệnh nhân kéo cửa phòng bệnh đi vào: “Bà, bị mù sao? Nhỡ bị phóng viên chụp được thì phải làm sao?”
“Mẹ...” Chu Vũ Vy hơi lúng túng, không biết nên nói gì.
“Bà sao vậy, không thể ngồi yên trong phòng sao? Thế nào? Lại muốn đến thăm con gái ruột à? Tôi biết là Lâm Lam chuyên nghành giỏi, bây giờ lại nổi như vậy, bà muốn nhận lại cô ta đúng không?” Hàn Hinh Nhi càng nói càng trở lên kích động.
“Hàn Nhi con đừng nói như vậy, mẹ là mẹ của con.” Chu Vũ Vy vốn đã có chút thất thần lại bị con gái nói như vậy càng làm bà thêm đau xót.
“Phải, bà là mẹ của tôi. Nhưng những năm qua bà đã làm được gì? Bà nghĩ bản thân đang chịu đựng nhẫn nhục? thực tế đâu phải vậy, bà chính vì sợ những ngày tốt đẹp sắp kết thúc nên mới phá bỏ ranh giới của bản thân, giờ thì tốt rồi, kẻ thứ ba và con bà ta cũng đến sống trong nhà rồi, bà chỉ biết ngồi đây làm tổn thương người khác, nếu thực sự vì tôi thì bà không nên để bọn họ sỉ nhục tôi!” Hàn Hinh Nhi vừa nhắc tới hành động của bà trong những năm qua thì liền không thể chịu đựng được nữa.
Chu Vũ Vỹ mấp máy môi, muốn nói lại nhưng bà nhận ra lời con gái nói không sai chút nào, nếu không vì bà quá buông thả thì Hàn Đại Trang cũng không ngày càng trắng trợn đến thế.
Nếu như lúc đầu khi phát hiện ông ta nuôi kẻ thứ ba, bà nhất quyết đòi ly hôn mà không đắm chìm trong phú quý, sợ những ngày tháng đau khổ sau này thì có lẽ sẽ không thành ra thế này.
Bà nói một cách bất lực: “Hinh Nhi, đó là bố của con…”
“Bố ư? Ông ta không xứng đáng?” Hàn Hinh Nhi cười lạnh nhạt.
Chu Vũ Vỹ không nói lên lời, cái người mà từ nhỏ luôn trọng nam kinh nữ, đừng nói bây giờ, kể từ nhỏ cũng chưa bao giờ khiến cô cảm nhận được tình cảm của một người bố, thậm chí thời gian nhìn mặt cũng khó.
Nghĩ tới đây Chu Vũ Vy tự trách mình, cũng không biết đối mặt như thế nào với con gái.
“Hết lời để nói rồi sao? Không còn gì nói thì mau trở về phòng đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Hàn Hinh Nhi không muốn thấy vẻ hèn nhát của mẹ cô ta.
“Hàn Nhi... mẹ biết tất cả đều tại mẹ không tốt, nhưng con hãy nghe mẹ một lần, hãy tránh xa tên giám đốc cầm thú, cứ như thế này con sẽ bị hắn ta hại mất.” Cuối cùng bà cũng không thể bỏ mặc con gái, Chu Vũ Vy buồn bã nhắc nhở.
“Tránh xa? Ha ha, bà nghĩ đơn giản như vậy sao?” Hàn Hinh Nhi chế giễu đáp.
“Hinh Nhi…”
“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Nói xong, cô ta liền nằm lên giường và nhắm mắt lại.
Chu Vũ Vy đứng ngây người ra đó, rất lâu mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK