Mục lục
Truyện không tên số 32
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38378
Nắm quyển sách kia trong tay thật lâu, Lâm Lam mới gọi cho Vương Đại.

“Anh qua phòng sách một chuyến.”

“Vâng phu nhân.” Vương Đại không biết lúc này phu nhân tìm mình có việc gì, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.

Lâm Lam cất kĩ quyển sách, ngồi lại ghế lần nữa, chờ Vương Đại.

Cốc cốc…

“Vào đi.”

Không lâu sau thì Vương Đại đến, Lâm Lam để anh ta ngồi bên cạnh.

Vương Đại không biết lúc này Lâm Lam tìm anh ta làm gì, có chút thật trọng ngồi xuống: “Phu nhân, cô có chuyện gì căn dặn?”

“Các anh làm vệ sĩ có gì cần phải chú ý không?” Lâm Lam hỏi thẳng.

“Điều này… Phu nhân sao cô lại quan tâm đến điều này?” Vương Đại nhất thời sững sờ, câu hỏi của Lâm Lam làm cho anh ta có chút mơ hồ.

“Anh trả lời tôi trước.” Lâm Lam hỏi đến cùng.

Vương Đại nghĩ ngợi: “Bình thường thì vệ sĩ chỉ cần có thân thủ cũng không cần chú ý gì, nhưng đối với vệ sĩ tư nhân thì có chút khác biệt, đặc biệt là người có thân phận đặc biệt.”

“Thân phận đặc biệt?”

“Ví dụ như những người siêu giàu, những nhân vật liên quan đến quân sự và chính trị, những ngôi sao lớn,…”

“Còn có công chúa của một nước.” Lâm Lam ngắt lời Vương Đại.

“Đúng là như thế.”

“Vương Đại, tôi muốn anh giúp tôi một việc.” Hiện tại Lâm Lam cũng không biết phải tìm ai, Lý Húc quá bận, Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc, cô đã làm phiền quá nhiều, cô lại không quen những người khác, cũng chưa chắc họ đã tin cô, cho nên chỉ còn lại Vương Đại.

“Phu nhân cô nói đi.” Sắc mặt Vương Đại khẩn trương, biết rõ Lâm Lam có chuyện quan trọng nói cho anh ta biết.

“Tôi cảm thấy vệ sĩ của công chúa Saya là Quân Lệnh.” Lâm Lam nói xong mở điện thoại có một bức ảnh ra, đưa cho Vương Đại.

Vương Đại nhìn bóng người mơ hồ trên màn hình, quả thật là có chút giống ông chủ, nhưng chỉ bằng một bức ảnh mơ hồ thế này sao có thể suy ra được người kia là ông chủ?

“Tôi biết anh cảm thấy những điều này là không đủ, nhưng trực giác của tôi lại nói, đây rất có thể là anh ấy.” Lâm Lam nói xong ấn mở video, đưa cho Vương Đại xem.

So với tấm ảnh không rõ, nhân vật trên video chuyển động xuất hiện rõ ràng hơn, nhưng chỉ là hơn một chút, chỉ dựa vào bao nhiêu đây mà khẳng định anh ta là Diêm Quân Lệnh thì thật sự là không cẩn thận.

“Phu nhân cô dự tính như thế nào?” Vương Đại không giống như Coco, anh ta muốn biết phu nhân sẽ làm như thế nào.

“Tôi muốn đi Saya.” Lâm Lam nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Cô biết rõ việc này chỉ là phí công, nhưng nếu không đi thử để xác định người đó có phải là chồng mình không, Lâm Lam không cam lòng cũng không an tâm.

“Phu nhân, cô phải cẩn thận.” Giọng nói của Vương Đại chợt thay đổi, gấp gáp khuyên nhủ.

Lâm Lam nhìn anh ta: “Tôi đã quyết định, nếu như không đi xác nhận, tôi đến cả ngủ cũng không yên.”

“Thế nhưng chuyện này quá nguy hiểm…”

“Vết thương của Lộc Tam như thế nào rồi?” Lâm Lam ngắt lời Vương Đại, hỏi thẳng.

“Đã khỏi hoàn toàn.” Trong lòng Vương Đại sốt ruột, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.

“Các anh đồng ý đi cùng giúp tôi một lần không?” Lâm Lam kiên định hỏi, cho dù Lộc Tam và Vương Đại không muốn, cô cũng phải đi.

Nếu như rõ ràng là có hi vọng, nhưng cô không hỏi han, không tìm kiếm, mà để mặc chồng mình phiêu bạt ngoài kia, Lâm Lam không làm được.

“Tôi đồng ý, Lộc Tam nhất định cũng đồng ý. Nhưng phu nhân, nếu thật sự là ông chủ, anh ấy nhất định sẽ trở về đầu tiên, mà không phải để cô đi tìm anh ấy.” Vương Đại khuyên nhủ cô lần nữa.

Với hiểu biết của anh ta về ông chủ, thì anh ấy tuyệt đối không vứt bỏ phu nhân.

“Có thể là có lý do bất đắc dĩ khó nói nào đó thì sao?” Lâm Lam lẩm bẩm trả lời.

Gương mặt Vương Đại vốn dĩ không cảm xúc, lúc này lại hiện lên chút không đành lòng. Anh ta cân nhắc hồi lâu: “Phu nhân nhất định phải đi sao?”

“Ừ.” Lâm Lam trả lời chắc chắn.

“Tôi đi cùng cô, nhất định bảo vệ cô chu đáo.” Vương Đại nói ra lời thề.

Lâm Lam cảm kích: “Cảm ơn anh, Vương Đại.”

Tuy họ chỉ là quan hệ người đi thuê và người được thuê, nhưng đã ở chung hơn một năm, Lâm Lam thật sự rất cảm ơn Vương Đại và Lộc Tam đã bảo vệ mình như vậy.

Lòng đã xác định mục tiêu, Lâm Lam phải chuẩn bị những mặt khác, cô nói rõ với Vương Đại chút chuyện nhỏ nhặt, liền bắt đầu tìm hiểu về quốc gia Saya này.

Quốc gia Saya và Maldives, giống như Sri Lanka đều là đảo quốc, nhưng so với những quốc đảo khác dùng du lịch làm chủ đạo, thì Saya lại dùng kim cương để nổi danh.

Một nước Saya nhỏ bé giàu có, sở hữu trình độ có thể so với các cường quốc kinh tế như Nhật, Hàn, nghe nói kim cương lớn đã có hơn mười mấy mỏ, còn mỏ nhỏ thì nhiều vô số kể, nhưng bởi vì khắp nơi đều là kim cương nên quốc gia này bị mọi người nhắm tới, nội bộ hỗn loạn.

Helen với tư cách là công chúa của Saya, vì để ổn định chính trị kinh tế Saya, từ mười mấy tuổi đã đi sang các nước khác, bề ngoài là vì công việc từ thiện, thực tế là duy trì tình hữu nghị giữa các quốc gia.

Hơn nữa Helen còn đề nghị phát triển ngành du lịch ở Saya, để tránh cho thu nhập quốc gia chỉ từ một nguồn. Đáng tiếc cô ta còn chưa lên vị trí cao nhất, đã bị chú mình hại thiếu chút nữa là chết, mấy tháng nay hoạt động lần nữa, hiển nhiên là có ý đồ tranh quyền.

Lâm Lam càng hiểu rõ về Saya, mày nhíu lại càng sâu, càng thêm tôn trọng người phụ nữ như Helen. So với tình yêu nhỏ bé của cô, người phụ nữ này chính là anh hùng.

Đáng tiếc Lâm Lam cô không ôm hoài bão lớn như vậy trong đời này, điều cô cần không gì ngoài chồng của cô.

Về những mặt khác, đó không phải việc cô cần quan tâm.

Xem xét kỹ lưỡng việc của công chúa Saya, Lâm Lam nhạy bén phát hiện, bốn tháng trước khi công chúa Saya còn bị chú hãm hại không có sức phản kháng, vậy mà bốn tháng sau đã có thể trở mình xoay chuyển tình thế, Helen lần nữa chiếm được thế thượng phong.

Thủ đoạn và sự nhẫn nhịn trong đó, không phải người thường có thể hiểu được.

Xem hết toàn bộ sự tình của công chúa Saya, Lâm Lam hít sâu một hơi, nghĩ đến những ngày công chúa ở trong nước, khả năng giao tiếp ôn hòa, nhã nhặn của cô ta không có người bình thường nào có thể làm được.

Nếu cô đi tìm Diêm Quân Lệnh, người kia cũng không đơn giản, nếu như là vậy, cô phải làm thế nào?

Trong đầu Lâm Lam đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, nhưng lập tức lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề đó nữa.

Người đàn ông của cô, cô nhất định tìm về.

….

Hôm sau.

Lộc Tam chờ chỉ thị từ Lâm Lam, kiên quyết muốn đi Saya với cô.

Lâm Lam gật đầu, gọi điện cho Tăng Tuyết đặt cho cô ba vé máy bay đến Maldives.

Tăng Tuyết nổi nóng: “Tiểu Lam bây giờ em đi Maldives làm gì? Thứ hai là tang lễ của Đại Boss, em là vợ, không thể vắng mặt.”

“Anh ấy còn sống, không cần tang lễ.” Lâm Lam quả quyết nói.

“Tiểu Lam, em đừng như vậy… Đại Boss anh ấy…”

“Em tự đặt.” Lâm Lam nói xong cúp điện thoại.

Tăng Tuyết bất đắc dĩ gọi lại: “Được, chị đặt cho em, nhưng mà là bốn vé.”

“Chị ở lại phụ trách việc ở đây đi, em đi cùng Vương Đại và Lộc Tam là được rồi.”

“Hai người họ là đàn ông, sao có thể chăm sóc em?” Tăng Tuyết không chút suy nghĩ mà từ chối.

Lâm Lam do dự, Tăng Tuyết lại nói: “Em có phải có chuyện gì giấu chị không?”

“Em…”
“Coco nói em nhìn thấy tin tức, nói vệ sĩ của công chúa Saya là Đại Boss, cho nên em muốn đi tìm đúng không?” Tăng Tuyết quả thực là con sâu trong bụng Lâm Lam.

“Chị Tuyết…”

“Chị biết chị không khuyên được em, cho nên chị sẽ đặt bốn vé.”

“Tăng Tuyết!”

Lâm Lam còn muốn ngăn lại, Tăng Tuyết đã cúp điện thoại. Lâm Lam thở dài trong lòng, việc gì cô cũng không giấu được người phụ nữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK