Động tác của Benson khiến Lâm Lam hoảng sợ, cô thốt lên một tiếng “Anh”, nhưng nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt đen, hẹp và dài của người đàn ông, đột nhiên cô ngừng câu nói đang chuẩn bị thốt ra.
Benson kề sát da của cô gái nhỏ, từ trước đến nay anh chưa từng được cảm nhận việc đứa bé đạp, trước đây anh còn tưởng rằng mình sẽ lỡ mất nhưng không ngờ sự cố ngoài ý muốn này lại khiến anh có cơ hội được tiếp xúc gần hơn với cô gái nhỏ.
“Cảm nhận được rồi, đúng là đang động đậy, thần kì quá, từ trước đến giờ tôi chưa từng được chạm vào đứa bé vẫn còn ở trong bụng như vậy.”
Cảm nhận được sự yên tĩnh của không gian xung quanh, giọng nói của Benson chứa đầy sự tò mò.
“Ông xã…” Lâm Lam nhè nhẹ thốt lên một tiếng, cô thử thăm dò.
Ánh mắt của Benson trở nên âm u, đến khi anh ngẩng đầu lên thì đã không còn sự dịu dàng nồng đậm trước đó nữa.
“Diêm phu nhân nhận nhầm người rồi.” Benson đỡ Lâm Lam dậy, nhàn nhạt trả lời, giọng nói không còn sự lo lắng trước đó nữa.
Nhưng Lâm Lam lại bắt đầu nghi ngờ, “Vậy tại sao anh lại lo lắng cho tôi?”
“Dù gì Diêm phu nhân cũng là khách của tôi, nếu như xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong nhà riêng của tôi thì sẽ khó có thể giải thích rõ.” Ngữ điệu của Benson khôi phục lại như cũ, không thể phân biệt được cảm xúc thật của anh.
Lâm Lam cứ nhìn chằm chằm vào mắt của anh, dường như muốn một lần nữa tìm kiếm sự dịu dàng trước đây ở từ trong ánh mắt đó, nhưng lại không có gì cả, chẳng lẽ cô bị ảo giác?
“Ồ” Cô chậm chạp ồ lên một tiếng, lúc này Benson đã lấy một chiếc khăn tắm cuốn lấy người cô, Lâm Lam chợt nhớ ra rằng bản thân đang đứng với bộ quần áo ướt sũng, “Cảm ơn.”
“Sau này Diêm phu nhân cần chú ý hơn một chút.” Câu nói của Benson có ý tứ rất rõ ràng.
Lam Lam ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại có chút bất mãn, rõ ràng là anh dọa cô.
“Nếu Diêm phu nhân không có chuyện gì khác thì nghỉ sớm đi, sáng sớm mai tôi sẽ cho người đưa cô về khách sạn.”
“Uhm.” Lâm Lam uhm một tiếng, ánh mắt rơi xuống ngực của Benson, gật đầu.
Cô không hiểu bản thân mình đang mong chờ điều gì, rõ ràng tất cả sự thật đã chứng minh được rằng người đàn ông này không phải Diêm Quân Lệnh, không phải chồng cô, tại sao cô vẫn không chịu từ bỏ hi vọng, hết lần này đến lần khác muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng.
Là vì người đàn ông này vô tình đã để lộ ra ánh mắt hết mực dịu dàng, hay là bản thân cô đang lừa dối chính mình, cứ đắm mình trong giấc mơ không chịu tỉnh lại.
Lâm Lam bất giác tự cười nhạo chính mình, sau đó xoay người đi quay về.
Benson cố kìm nén sự kích động muốn xông qua bên đó để ôm lấy cô gái nhỏ, anh lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ rời đi, đây là lần thứ hai trong ngày anh nhìn cô rời đi nhưng trái tim anh còn đau đớn hơn lần thứ nhất.
Đến khi Lâm Lam biến mất sau cánh cửa, Benson vẫn lặng lẽ đứng ở đó.
“Ông chủ, lão gia mời ông qua bên đó.” Đến khi tiếng của quản gia vang lên từ phía sau, Benson mới sực tỉnh lại, càng vào lúc này thì anh càng phải khống chế cảm xúc của mình.
“tôi biết rồi, ngày mai ông hãy đích thân đưa họ về khách sạn, nhớ giao họ cho người đến đón rồi hãy đi.”
“Vâng, ông chủ.” Quản gia trả lời, Benson khoác áo lên sau đó đi vào phòng.
Không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng khởi động xe.
Lâm Lam choàng khăn tắm, cô lại dựa vào cửa sổ lần nữa, người đàn ông kia đã rời khỏi đây, nhưng làn da cô vẫn nóng ran, cảm giác tiếp xúc da thịt đó quá quen thuộc, kể cả cô có đổi sang tiếp xúc với người khác, chẳng lẽ cảm giác vẫn giống vậy sao?
Hay là anh có nỗi khổ gì nên không thể nhận cô?
Đầu Lâm Lam vô cùng loạn, lúc thì cảm giác Benson là Diêm Quân Lệnh, lúc thì cảm thấy không phải vậy, hai suy nghĩ cứ đan xen lẫn nhau, cuối cùng cô quyết định lau khô tóc rồi nằm lên giường.
Mang thai cũng có được chút ích lợi đó chính là dù tâm trạng của cô có phức tạp đến đâu, nhưng suy nghĩ đến cực hạn rồi liền buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt ra nổi.
……
Nhà Maktoum
Benson vừa vào đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo đang bao chùm cả gia tộc, đây đâu phải là gọi anh về nhà, nó đơn giản chính là “Hồng Môn Yến” (Hồng Môn Yến: Bữa tiệc có mưu đồ, ẩn chứa sự nguy hiểm.”
“Quỳ xuống.” Mới vừa đứng lại, một giọng nói trách mắng già nua bèn vang lên.
“Năm nay cháu chẳng về được máy lần, mỗi lần về đều phải tạ tội, mọi người không thấy phiền nhưng cháu thấy phiền.” Benson lười nhác đứng ở đó, hoàn toàn không có ý định quỳ xuống.
“Một năm anh không về được mấy lần, nhưng mỗi lần về là đều muốn tôi tức chết, còn muốn hại chết cả cái nhà Maktoum này đúng không?” Một ông lão tuy già nhưng vẫn khỏe mạnh, trên đầu đội một chiếc khăn truyền thống của Saya, tức giận hỏi.
“Cháu chưa từng nghĩ sẽ làm vậy.” Benson thể hiện thái độ họa này anh không gánh.
“Rõ ràng là cháu biết lần tranh quyền lần này, Helen và Rio ai mới là người nắm ưu thế, nhưng tại sao cháu lại chọn đứng về đội của công chúa?” Ông lão vô cùng tức giận.
Đôi mắt Benson trở nên thâm trầm, “Vậy cháu nên đứng về phía ai?”
“Nhà Maktoum chúng ta tuy là quý tộc, nhưng mấy năm gần đây đã không còn can dự vào chuyện chính trị, chuyên tâm vào kinh doanh, không nên nhúng tay vào chuyện của bất cứ người nào trong hai người đó.”
“Ý của ông là chúng ta đứng ngoài xem hổ đấu chọi nhau?” Benson cười lạnh, hỏi lại ông lão một câu, anh đột nhiên thu về dáng đứng lười nhác của mình, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt những người đang ngồi ở đó, cuối cùng dừng trên người của ông lão đang ngồi ở vị trí chính giữa.
“Saya chúng ta nổi tiếng thế giới về kim cương, nhìn thì có vẻ là giàu có, có các khách sạn, các trung tâm thương mại, trường đua ngựa cao cấp nhất trên thế giới, nhưng đồng thời có đến 60% người ở quốc gia này sống trong khổ cực, hơn nữa mức chênh lệch giàu nghèo càng ngày càng lớn, các cuộc bạo động của người dân diễn ra không ngớt, hơn nữa các thế lực nước ngoài lại luôn ham muốn có được đất nước này. Ông nội thực sự không nhìn ra thế lực đằng sau Rio?”
“Đó không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm.”
“Được, vậy chúng ta hãy nói đến chuyện mà chúng ta quan tâm, nhà Maktoum chúng ta nhờ vào kinh doanh kim cương mà phất lên, hiện giờ nguồn tài sản riêng vô cùng lớn, chúng ta dựa vào đâu mà có? Không phải là dựa vào đất nước này sao, nhưng nếu nó không còn nữa thì sao? Hoặc là có thể mọi người nghĩ điều này không thể xảy ra, vậy thì nói gần hơn một chút, hai năm nay Rio liên tục gây chuyện với khoáng sản nhà chúng ta, mục đích của hắn là gì? Mưu tính của hắn cháu không tin là những người ngồi ở đây không nhìn ra? Nếu như Rio lên ngôi, ông nghĩ sự huy hoàng của nhà Maktoum sẽ còn có thể tiếp tục sao?”
Giọng nói của Benson vang vọng, hơn nữa còn có căn cứ rõ ràng, nó khiến cho người đang ngồi ở ghế chính bất giác trở nên trầm mặc.
Đặc biệt là chuyện Rio gây rắc rối cho việc khai thác khoáng sản, chỉ tính riêng năm ngoái, đối phương đã mua được một mỏ kim cương hồng và một mỏ dầu mỏ của nhà Maktoum với giá thấp, điều này có nghĩa là đã cướp mất hàng trăm triệu trong ngành sản xuất của họ.
“Ha ha, ai biết được cậu là vì nhà Maktoum, hay là vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng nhà Maktoum để lấy công chúa.” Đúng lúc bầu không khí trong phòng khách đang ngưng đọng lại thì một giọng nói sắc sảo vang lên.
Benson nhíu mắt lại, đó là chú tư của nhà Maktoum.
“Chú tư dường như rất không hài lòng về việc cháu lấy công chúa?”
“Ta sợ cậu trúng mĩ nhân kế của Helen mà quên mình là ai, không đúng, thân phận hiện giờ của cậu còn chưa rõ ràng nhỉ.” Câu nói tuy nghe thì có vẻ khuyên răn nhưng thực chất lại chứa nhiều đả kích trong đó.
“Ồ, trước kia cháu cũng luôn tưởng rằng chú tư chỉ đơn thuần là nghĩ cho nhà Maktoum, sau này lại phát hiện ra là không phải.” Beson dứt lời đột nhiên cười thành tiếng, nhưng nó lại khiến cho vị chú tư đang nhằm vào anh kia lạnh hết người, nhìn anh một cách cảnh giác.
“Cậu nói xằng bậy cái gì? Tôi đương nhiên là nghĩ cho nhà Maktoum.”
Bốp bốp bốp!
Benson nhàn nhạt quét mắt nhìn người đang ngồi ở ghế, đưa hai tay lên rồi vỗ tay, tiếp theo đó người của anh liền áp giải một người phụ nữ tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn Benson bằng ánh mắt kì lạ, tò mò không biết anh định làm gì, nhưng người ngồi ở trên ghế kia thì bắt đầu luống cuống.
“Chú tư, chú quen người này chứ?”
“Benson, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
“Ha ha.” Benson cười nhẹ một tiếng, sau đó bèn đưa một sấp hợp đồng và hóa đơn cho người ngồi ở vị trí ghế chính, anh nói thêm, “Nếu ông nội không tin thì có thể hỏi người phụ nữ kia.”
“Khốn kiếp! Mày dám câu kết với Rio hãm hại gia đình mình!”
“Ba, ba nghe con nói, tất cả đều là vu khống!” Ông nội sau khi xem xong hợp đồng và hóa đơn liền trở nên vô cùng tức giận.
Nhưng tiếc là người ngồi ở ghế chính lại chỉ người phụ nữa đang quỳ ở dưới nền nhà, “Cô nói đi.”
Mọi người đều biết, người phụ nữa này là cô gái mà đứa con trai thứ tư nhà Maktoum chiều chuộng nhất.