Mục lục
Truyện không tên số 32
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38546
Lâm Lam một mực ôm thi thể của bố, ngồi ngây người trông coi ở một bên, mặc dù đã trải qua việc thấy Đồng Thiên Hoa chết.

Nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là người thân nên cái chết cũng không mang lại cảm giác gần gũi.

Nhưng bố thì không giống vậy.

Bố nuôi cô lớn lên, từ lúc cô còn là một đứa trẻ mới sinh đến khi trở thành một cô gái, là người quan trọng nhất với cô trong hơn hai mươi mấy năm nay, bố là người thân duy nhất của cô, cho đến khi cô gặp lại Diêm Quân Lệnh.

Nuôi con trở thành thục nữ, đến khi con muốn phụng dưỡng nhưng người thân đã không còn.

Lâm Lam đau khổ nghĩ.

“Phải nghĩ cách, không thể để cho cô ấy như thế này mãi được.” Giả Tử Hoàn nhìn Lâm Lam, nếu cứ như vậy, bố Lâm chưa được an táng, sức khỏe Lâm Lam đã chịu không nổi.

“Chủ tịch Diêm còn chưa tới sao?” Cung Vân Hải vẫn chưa rời đi.

“Nói là lập tức đến.” Coco trả lời.

Cô ấy vừa dứt lời, Diêm Quân Lệnh một thân phong trần mệt mỏi chạy đến.

“Lam Lam đâu?” Diêm Quân Lệnh gấp gáp, sắc mặt anh tuấn lạnh lùng, gật đầu nhẹ với Cung Vân Hải, nhìn về phía Giả Tử Hoàn: “Bên ngoài có cảnh sát, trước tiên giúp tôi ngăn cản một chút.”

“Anh đã làm gì?” Giả Tử Hoàn hoảng hốt hỏi, nhưng Diêm Quân Lệnh đã xông vào phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Lam mất hết ý chí.

“Lam Lam… Lam Lam…” Nhìn thấy khuôn mặt đầy vệt nước mắt của cô, Diêm Quân Lệnh bất giác nhỏ giọng.

Lúc này Lâm Lam mới quay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ sớm đã khóc đến đỏ lên, nhìn thấy chồng, giọng nói như vỡ vụn lẩm bẩm: “Quân Lệnh, bố không quan tâm em nữa rồi, bố đi rồi…”

“Ngoan, em vẫn còn có anh, vẫn còn có Tiểu Sư Tử, đừng sợ.” Dứt câu, Diêm Quân Lệnh ôm Lâm Lam vào lòng.

Đôi mắt cô đã sưng đỏ, lắc đầu với anh: “Chồng, em buồn lắm.”

“Anh biết, nhưng bố yêu thương em như vậy, ông ấy nhất định không muốn em đau khổ như thế này, nếu như vậy ông ấy ra đi cũng không yên lòng.” Diêm Quân Lệnh ôm chặt cô gái nhỏ, giọng nói cũng mang theo chút chua xót.

Lâm Phúc Sinh là thầy của Diêm Quân Lệnh, cũng là bố vợ của anh, bây giờ đột ngột qua đời, đối với Diêm Quân Lệnh cũng là đả kích rất lớn.

Nhưng bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu đuối, Diêm Quân Lệnh ôm lấy Lâm Lam, mắt nhìn người bố vợ đã không còn hô hấp: “Lam Lam, nghe lời.”

Lâm Lam không ngừng lắc đầu, mọi chuyện cô đều hiểu, chỉ có điều cô không thể nào chấp nhận, giọng nói nghẹn ngào, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tay của Diêm Quân Lệnh: “Là Hoắc Quốc Bang, chắc chắn là Hoắc Quốc Bang nói gì đó làm bố kích động… chắc chắn là ông ta!”

“Anh biết, em yên tâm, anh nhất định không bỏ qua cho ông ta.” Đối với Hoắc Quốc Bang, sự nhẫn nhịn của Diêm Quân Lệnh đã đến giới hạn, nếu bố vợ chết, ông ta thực sự không thoát khỏi liên quan, cho dù phải đánh đổi bằng Giải trí Đỉnh Thành, anh cũng sẽ đối đầu đến cùng.

“Nhưng mà bố không quay về được nữa, cho dù là giết ông ta, bố cũng không trở về được…” Lâm Lam hận Hoắc Quốc Bang, nhưng lý trí cô vẫn còn, dù Diêm Quân Lệnh có lợi hại hơn nữa, khi bắt đầu đấu với Hoắc Quốc Bang cũng không nhất định chiếm được lợi thế, cả hai đều thiệt hại không phải là điều Lâm Lam mong muốn.

Giọng của cô nhẹ nhàng lại bi thương, dường bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra.

Diêm Quân Lệnh đau lòng, hận không thể chịu hết tất cả đau đớn vì cô.

Tăng Tuyết đứng một bên lặng lẽ rơi nước mắt, Thẩm Hoằng không biết đến từ khi nào, vòng cánh tay ôm lấy Tăng Tuyết.

“Lam Lam, nghe lời.” Không biết phải an ủi, khuyên nhủ người trong lòng như thế nào, Diêm Quân Lệnh chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành.

Bên cạnh, Giả Tử Hoàn cũng đã sắp xếp bác sĩ và nhân viên chăm sóc, chỉ chờ Lâm Lam thả người ra, liền đưa người đến nhà xác.

Mà lúc này đã có một nhóm cảnh sát đứng bên ngoài.

Lúc trước cho rằng Diêm Quân Lệnh chạy trốn cảnh sát, bây giờ nhìn thấy tình huống ở bệnh viện, mới hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm thấy có lỗi, cũng không biết phải giải quyết như thế nào.

Bên Hàn Thiên Thành nhận được tin, hỏi han tình hình với Lý Húc, lại đặc biệt gọi cho Cục Cảnh sát thành phố, nhưng người ở đó nói cấp trên đã có lệnh, phải mời Diêm Quân Lệnh đến.

Vì vậy Hàn Thiên Thành chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, nhưng mà cũng không có tác dụng bao nhiêu.

Diêm Quân Lệnh ôm Lâm Lam, cô thì ôm thi thể của bố.

Vẫn chưa đến ba giờ, người đã lạnh cóng, trên khuôn mặt già nua kia là một màu tro tàn.

Cuối tháng tư, Tấn Thị có chút nóng, nếu cứ tiếp tục thế này, cũng không phải là cách.

“Lam Lam.”

“Em biết, cho em ở lại với bố một chút, một chút thôi.” Chuyện gì Lâm Lam cũng hiểu, chỉ là cô thực sự không nỡ. Từ khi bố bắt đầu nuôi cô thì rất ít đi nơi khác, cô vẫn muốn đợi khi sức khỏe của bố tốt hơn, sẽ dẫn ông đi xem thế giới bên ngoài.

Nhưng mà sau khi biến cố lần lượt xảy ra, đầu tiên là việc ngoài ý muốn tại hôn lễ, sau đó là Diêm Quân Lệnh mất tích, trái tim cô đều đặt trên người anh, cuối cùng là sinh con, càng khó đem tâm trí trở lại bên cạnh bố.

Cô muốn dẫn bố đi Paris, nước Anh, đi New York… nhưng chưa bao giờ làm được.

Những điều này đã trở thành nút thắt trong lòng Lâm Lam.

“Được, anh ở cùng em.” Diêm Quân Lệnh nói xong, càng ôm chặt người trong lòng hơn.

Giả Tử Hoàn đau đầu, hiện tại không phải là lúc giải quyết việc theo cảm tính.

Không nói đến thời tiết này sẽ làm cho thi thể thối rữa, mà những cảnh sát bên ngoài cũng không nhất định sẽ đợi họ.

Hiện trường trở nên căng thẳng.

Rầm rầm rầm!

Cuối cùng cảnh sát vẫn không thể đợi, trực tiếp gõ cửa.

Giả Tử Hoàn nhíu mày: “Phiền các anh đợi họ thêm một chút.”

“Chủ tịch Diêm, mời ngài phối hợp với chúng tôi về sở điều ra.” Cảnh sát phụ trách ở bên ngoài lớn tiếng nhắc nhở.

Trong phòng bệnh, cả người Lâm Lam cứng lại, cuối cùng buông bố ra, nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, chỉ là phiền toái nhỏ.” Diêm Quân Lệnh liếc mắt ra hiệu với Thẩm Hoằng, nhỏ giọng ôn nhu nói với Lâm Lam.

Thẩm Hoằng lập tức mở cửa đi ngăn cản cảnh sát.

Nhưng Lâm Lam nhạy cảm thấy rằng mọi chuyện không đúng: “Chị Tuyết, chị nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này… Tiểu Lam không có việc gì, chỉ là…”

“Chủ tịch Diêm, vẫn mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.” Tăng Tuyết ấp a ấp úng, cô ấy còn chưa nói xong, cảnh sát bên ngoài đã lớn tiếng nhắc nhở lần nữa.

“Quân Lệnh!” Giọng Lâm Lam đã giương cao, cô biết bên ngoài là cảnh sát, hơn nữa họ muốn dẫn Diêm Quân Lệnh đến Cục Cảnh sát.

Anh đã phạm tội gì?

“Có người tố cáo công ty có một hạng mục trốn thuế 16 năm, anh chỉ là đi phối hợp điều tra mà thôi, không có việc gì to tát.” Diêm Quân Lệnh biết nếu mình giấu cô gái nhỏ ngược lại sẽ làm cô suy nghĩ lung tung, chẳng bằng trực tiếp giải thích.

Nhưng Lâm Lam không tin: “Nếu thật sự chỉ là vậy, cần đuổi theo đến Tấn Thị sao?”

“Anh đã bao giờ lừa em chưa?” Diêm Quân Lệnh nhìn thẳng vào mắt Lâm Lam nói.

Lâm Lam không chắc chắn, nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, mới miễn cưỡng gật đầu.

“Anh để cho viện trưởng Giả đưa bố đến nhà xác trước, những thủ tục khác cho Thẩm Hoằng đi làm, em ngoan ngoãn chờ anh trở lại được không?” Trước khi rời đi, Diêm Quân Lệnh phải giải quyết chuyện này trước.

Hiện tại, anh không xác định được Hoắc Quốc Bang và bố vợ tranh cãi về việc gì? Mục đích của đối phương là gì? Nếu quả thực là Lâm Lam, cho dù là bố vợ ra đi, cũng không cách gì lay chuyển được ý định của người kia.

“Em biết.” Lâm Lam dứt khoát gật đầu, đôi mắt sưng đỏ, Diêm Quân Lệnh chớp lấy cơ hội ra hiệu với Giả Tử Hoàn.

Giả Tử Hoàn lập tức cho người đẩy Lâm Phúc Sinh đến nhà xác.

Lâm Lam nhìn thấy, trong lòng căng thẳng: “Bố, chờ một chút… Quân Lệnh nói họ đợi một chút…”

“Lam Lam, nghe lời.” Đây là câu Diêm Quân Lệnh nói nhiều nhất ngày hôm nay, mỗi một lần nói lòng anh đều thắt lại.

“Diêm Quân Lệnh, anh ngăn họ lại, để em ở cùng với bố!” Lâm Lam vừa nói vừa xông về phía trước, lại bị Diêm Quân Lệnh gắt gao ôm vào trong ngực.

Người chết không thể sống lại, anh phải để cho bánh bao nhỏ tiếp nhận sự thật này.

“Anh thả em ra, Diêm Quân Lệnh anh thả em ra!” Cảm xúc Lâm Lam một lần nữa không thể khống chế, trơ mắt nhìn bố bị đẩy đi.

Cô biết rõ dù cô ngăn lại cũng không giải quyết được gì, nhưng nếu như không ngăn lại, cô sẽ không gặp lại được bố.

“Thả em ra!”

“Lam Lam, nghe lời.” Diêm Quân Lệnh ôm chặt người trong lòng hơn, một giọt hai giọt… Nước mắt Lâm Lam tuôn rơi thấm ướt tay áo anh, cảm giác ấm nóng làm lòng người đau xót.

Nhưng đời người cuối cùng cũng chia ly, họ phải học cách tiếp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK