“Phu…. phu nhân.” Vương Đại ôm một bó hoa tươi thật to, chắn gần hết cả khuôn mặt, có chút luống cuống gọi một tiếng phu nhân.
Lộc Tam không có gì chắn càng trở nên ngại ngùng hơn, nhất là vì sao cái tên Vương Đại khốn khiếp không nói cho anh ta biết trong phòng bệnh còn có người khác?
Chỉ thấy hai vị bác sĩ và ba y tá thực tập đang kiểm tra khám bệnh, ngẩn ngơ nhìn vào Vương Đại, Lộc Tam đang bước tới, dáng điệu cực kỳ bối rối.
Lâm Lam cũng không khác là bao, ngờ vực nhìn lên Vương Đại: “Các anh như thế này là đang làm trò gì vậy?”
Vương Đại khó khăn lắm mới thò đầu ra khỏi đóa hoa tươi: “Phu nhân, ông chủ tặng cô hoa.”
“Đúng, là ông chủ tặng.” Lộc Tam vội vàng nói thêm.
Lâm Lam hơi nhíu mày.
“Còn có lời nhắn ạ.” Vương Đại nói tiếp.
Lộc Tam đá vào chân Vương Đại một cái: “Anh nói đi.”
Vương Đại cắn răng: “Anh nói đi.”
“Hai người các cậu nếu như không còn việc gì thì ra ngoài trước đi.” Lâm Lam nhìn thấy bác sĩ nén cười liền vội vàng đuổi người.
“Không được.”
“Đúng, ông chủ dặn lời nhắn nhất định phải nói ra.”Vương Đại vừa nói, Lộc Tam lập tức thêm vào.
Diêm Quân Lệnh nôn nóng đứng đợi ở bên ngoài, nhưng không biết rằng bản thân lúc này đang gặp nguy hiểm.
Quả nhiên khi hai người nói xong, những người khác càng lộ rõ vẻ tò mò.
Lâm Lam không đủ kiên nhẫn: “Vậy các anh mau nói đi.”
“Là gì anh nói đi.” Lộc Tam lại đá Vương Đại cái nữa.
Vương Đại tức giận lườm Lộc Tam: “Tôi không nhớ.”
“Hai người các anh rốt cuộc muốn nói cái gì chứ, không nói thì lập tức ra khỏi đây.”
“Hi vọng có thể cùng phu nhân nhóm lại lửa tình mãnh liệt.”
“Hi vọng có thể cùng phu nhân thắp lên tình yêu nồng nàn.”
Lâm Lam vừa dứt lời, hai người này không dám nói nhảm nữa, đều đồng thanh nói ra.
Nói xong mới phát hiện dường như có chút khác nhau, nhìn đối phương khó hiểu, giống như dò xét xem ai mới là người đúng?
“Ha ha ha!”
“Ha ha…”
Bác sĩ cuối cùng không nhịn được trực tiếp cười phá lên, Lâm Lam nghe xong vừa giận vừa phiền: “Hai cậu mau ra ngoài cho tôi, bảo anh ta mấy ngày này đừng đến đây nữa.”
“Hả?” Vương Đại và Lộc Tam ngơ ngác: Họ đã làm sai điều gì rồi?
“Còn không nhanh đi ra ngoài cho tôi.” Nhìn thấy hai người còn đang đứng im ngơ ngác, Lâm Lam phát cáu.
Lộc Tam và Vương Đại cũng không dám nói nhiều, vội vàng mở cửa, cuối cùng cũng không quên nhét hoa vào trong lòng cô.
Lâm Lam nhìn thấy một bó hoa to như vậy, vô cùng bực bội.
Bác sĩ nhịn cười nhìn về phía Lâm Lam: “Chủ tịch Diêm thật là thú vị.”
Bệnh viện là của Tiêu Chấn Nhạc, bác sĩ đều là người của anh ta, lại luôn ở bên chăm sóc sức khỏe cho cô, đương nhiên họ biết Diêm Quân Lệnh đang ở đây.
Lâm Lam cười xòa, bỏ hoa sang một bên, cô cũng có chút khó hiểu: Diêm Quân Lệnh hiện giờ đang nghĩ cái gì.
Đợi bác sĩ kiểm tra xong, Lâm Lam nhìn vào bó hoa, hoa hồng khiến cho cả căn phòng tỏa ra một hương thơm nhè nhẹ. Hi vọng cùng em thắp lại tình yêu nồng nàn? Anh đang tỏ tình với cô sao?
Chỉ là làm gì có chuyện tặng hoa lại đi nhờ người khác chứ? Lâm Lam nhíu mày, dứt khoát không thèm để ý nữa.
Nhưng bên ngoài, sau khi Diêm Quân Lệnh tỉ mỉ dò xét hai người, sắc mặt lạnh lùng: “Cô ấy thật sự không nói gì khác sao?”
“Không có.” Vương Đại thành thật trả lời.
Sắc mặt của Diêm Quân Lệnh có chút kỳ lạ: “Cũng không nói sẽ để tôi vào sao?”
Vương Đại lại lắc đầu, ngược lại là không muốn ông chủ lui tới viện nữa, nhưng cậu ta không dám nói điều này.
“Được rồi, các cậu mau đi làm việc khác đi.” Diêm Quân Lệnh cảm thấy bản thân quả nhiên không nên tin tưởng giao phó chuyện này cho người khác, lấy tay đẩy cửa vào.
Lâm Lam đang dựa vào đầu giường, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh bước vào, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Còn đau không? Qua một tuần nữa là đến tết rồi.” Diêm Quân Lệnh cố tình làm ra vẻ tự nhiên ngồi bên cạnh cô, ánh mắt ngó nhìn bó hoa, lần đầu tiên anh cảm thấy khó xử đến vậy.
“Vẫn tốt, bác sĩ nói tuần sau là có thể ra viện.” Lâm Lam không phải không để ý đến Diêm Quân Lệnh, mà là không có chuyện gì để nói cả.
“Ừm, có thích không?” Cuối cùng anh vẫn nhịn không được bèn hỏi.
Lâm Lam lúc đầu còn ngẩn người, sau đó hiểu ra người đàn ông đang nói đến điều gì, biểu cảm lạ lùng nhìn anh: “Anh mua sao?”
“Có thể là ai mua chứ?” Diêm Quân Lệnh bất lực, chẳng lẽ người phụ này cho rằng Vương Đại và Lộc Tam tặng cô hoa hồng sao?
“Ừm.” Lâm Lam nghe xong liền ừm một tiếng.
Diêm Quân Lệnh bối rối: “Không còn lời nào để nói sao?”
“Em nên nói gì chứ?” Trong lòng đầy chua xót, hoa có đẹp cũng không thể thay đổi mọi việc.
Một câu nói của cô khiến anh chỉ biết câm lặng, lúc trước anh không biết được khi trái tim của người phụ nữ đã trở nên lạnh giá thì người đàn ông có làm gì cũng vẫn lạnh lẽo.
Bầu không khí vốn dĩ không có sức sống lại càng trở nên ảm đạm.
May mà Coco rất nhanh đã tới, ném cho cô một bản hợp đồng.
“Giá cả không tồi, khách mời cũng ok, Tô Mộ Bạch cũng sẽ tham gia, nhất định sẽ nổi.” Coco lấy được hợp đồng, cảm thấy Tô Mộ Bạch rất được.
“Ừm, ký vào vậy.” Nếu như Coco đã nói như vậy, Lâm Lam cũng tin tưởng.
“Chỉ có điều chủ tịch Diêm không có ý kiến gì sao?” Coco tò mò nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Tôi luôn tin tưởng sự lựa chọn của Lam Lam.”
Lâm Lam có chút ngạc nhiên, người đàn ông này mấy ngày trước còn kiên quyết từ chối Tô Mộ Bạch, sao có thể đồng ý nhanh chóng như vậy chứ?
Coco cũng lấy làm lạ: “Tôn trọng việc cô ấy cắm sừng anh ư?”
“Chỉ là chương trình tổng hợp thôi mà.” Diêm Quân Lệnh nhún vai, suy nghĩ rất thoáng.
“Chúng tôi dự định tháng sau sẽ ly hôn.” Lâm Lam không có ý định giấu diếm Coco.
“Cái gì?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Coco lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Hai người bị điên rồi sao?”
Lâm Lam không nói gì.
Diêm Quân Lệnh chăm chú nhìn Lâm Lam, không ngờ cô gái nhỏ lại có thể làm chuyện này thật.
“Chủ tịch Diêm, Tiểu Lam đang nói đùa sao?”
“Là thật.” Không nằm ngoài dự đoán, Diêm Quân Lệnh trả lời rất đỗi bình tĩnh, quay đầu nhìn Lâm Lam: “Anh có một điều kiện, bản ly hôn sẽ do anh quyết định.”
Nghe Diêm Quân Lệnh nói như vậy, trong lòng Lâm Lam có chút chấn động, lại nghe thấy anh nói về hợp đồng ly hôn do anh quyết định, niềm hi vọng trong lòng cô đột nhiên bị phá vỡ, gật đầu: “Em cái gì cũng không cần, ngoài Tiểu Sư Tử.”
“Được.” Diêm Quân Lệnh thư thái khiến cho Coco há hốc.
Lâm Lam nhắm mắt lại: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì hai người mau ra ngoài đi.”
“Rốt cuộc hai người đang ồn ào cái quái gì vậy? Mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ lại muốn ly hôn, thật là nực cười?” Coco còn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
“Có nực cười hay không, đều là sự thực.” Lâm Lam tự cười nhạo nói.
Diêm Quân Lệnh lại chẳng nói lời nào, ánh mắt liên tục nhìn vào sự biến đổi thần thái của cô, giống như muốn nhìn ra sự hối hận của cô, tiếc rằng Lâm Lam nói xong thì nhắm mắt lại.
Coco mơ hồ nhìn Diêm Quân lệnh: “Hai người muốn ly hôn sao?”
“Cô ấy nhất quyết như vậy, tôi cũng bất lực.” Diêm Quân Lệnh nhún vai, trong lòng mặc dù đã có dự tính nhưng lại cảm thấy buồn phiền kỳ lạ.
“Nhưng anh không thể chuyện gì cũng nghe theo cô ấy chứ?” Coco nóng vội.
Nếu như Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam thật sự ly hôn, những người bình thường như bọn cô sao dám tin vào tình yêu nữa? Nghĩ đến Lý Húc, ánh mắt Coco lắng xuống, không ngờ rằng tên này lại tồi đến như vậy, chỉ vì những thứ đó…
Bỏ đi, may mà mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Vẻ mặt Diêm Quân Lệnh ảm đạm: “Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy.”
“Tôn trọng cái mông ấy, phụ nữ cần thứ tôn trọng này của anh sao?” Coco luôn cho rằng EQ của Diêm Quân Lệnh rất cao, nãy giờ còn xem đây là sự hiểu lầm, cô ấy trừng mắt hận rèn sắt không thành thép.
“Cô ở bên cạnh cô ấy đi, tôi ra ngoài một lúc.” Nói xong Diêm Quân Lệnh ra khỏi phòng bệnh.
Coco nhìn Lâm Lam đang giả vờ ngủ, giậm giày cao gót: “Hai người… Ài, hai người...”