Thẩm Hoằng đắc ý nhìn Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết chỉ hận không thể bước lên chửi đối phương một trận, nhưng mẹ cô cứ khăng khăng phải là chàng rể này, đừng nói muốn cô gả cho anh ta, mẹ cô chỉ hận không để một bước đạp cô ra ngoài.
“Mẹ...”
“Im lặng, người ta sắp tan làm rồi.” Tăng Tuyết còn muốn nói gì đó, mẹ Tuyết không nói hai lời ngắt lời cô, đẩy hai người đến trước phòng đăng ký “Làm phiền đưa cho hai con tôi đơn đăng ký.”
Lúc này Tăng Tuyết và Thẩm Hoằng mỗi người cầm một tờ giấy đăng ký.
Hai mươi phút sau.
Hai người bị mẹ Tăng đẩy tới nơi làm giấy kết hôn.
Tăng Tuyết toàn bộ quá trình phản kháng, đều bị mẹ Tuyết lườm, không có cơ hội phản kháng hay chống đối lại. Cho tới khi cầm cuốn sổ đỏ trong tay, mới nhận thức ra được bản thân đã bị mẹ bán đi rồi.
“Quá tốt rồi, Tiểu Tuyết a, mẹ sẽ về chuẩn bị hôn lễ cho con, phải làm buổi hôn lễ đẹp nhất gả con cho người khác !” Người vui vẻ nhất ở đây ngoài Thẩm Hoằng có lẽ là mẹ Tăng.
Nhưng Tăng Tuyết lại không cảm kích chút nào “Mẹ muốn thì mẹ tự đi mà kết hôn !”
“Này, nha đầu con là thái độ gì đấy.” Mẹ Tăng rất bất mãn thái độ của Tăng Tuyết.
“Không thái độ gì cả.” Nói xong Tăng Tuyết nhét sổ chứng nhận kết hôn vào tay Thẩm Hoằng, vẫy một chiếc xe cấp tốc rời đi.
“Tăng Tuyết, con đứng lại cho mẹ !” Mẹ Tuyết hét lên.
Nhưng trong lòng Tăng Tuyết vừa tủi thân vừa buồn, lẽ nào con gái cứ phải lấy chồng sao?
Còn không quan tâm tới cô có đồng ý hay không?
Thẩm Hoằng cũng là người tốt, nhưng chuyện gả cho anh ta?
Tăng Tuyết vô cùng bối rối.
“Cái con nhỏ này...” Nhìn Tăng Tuyết bỏ đi, mẹ Tuyết vừa lo lắng vừa thấy có lỗi, nhất thời không biết nói gì với Thẩm Hoằng.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Nói xong Thẩm Hoằng đuổi theo Tăng Tuyết.
Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam không nghĩ tới Tăng Tuyết sẽ chạy trốn, nhất thời cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ đành đem mẹ Tăng về nhà.
Đem mẹ Tăng về nhà an toàn, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mới rời đi.
Lâm Lam lo lắng hỏi “Anh nói chị Tuyết và Thẩm Hoằng có cãi nhau không?”
“Yên tâm, A Hoằng đối với Tăng Tuyết là thật lòng, Tăng Tuyết cũng không phải không có tình cảm với A Hoằng.” Người trong cuộc không nhìn rõ bằng người đứng ngoài, đối với chuyện hai người, Diêm Quân Lệnh cũng hiểu một chút ít nhiều.
“Vâng, em cũng thấy chị Tuyết cũng không phải là ghét Thẩm Hoằng.” Lâm Lam gật đầu, nghe người đàn ông nhà mình nói Thẩm Hoằng là thật lòng với Tăng Tuyết, cô cũng yên tâm phần nào, người đàn ông nhà mình sẽ không nhìn sai người.
Hơn nữa, Thẩm Hoằng không phải là người tùy tiện lôi hôn nhân ra làm trò đùa, còn cùng Tăng Tuyết kết hôn cũng chứng tỏ anh ta là thật lòng.
Lâm Lam thả lỏng, tối nay có thể yên tĩnh ngủ ngon rồi.
“Chúng ta đi đâu ?” Về nhà hơi sớm, đi chơi hơi muộn, Lâm Lam nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên canh.
“Đem em đến một nơi.” Diêm Quân Lệnh cố ra vẻ thần bí nói với Lâm Lam.
“Là nơi nào.” Lâm Lam bị khơi mào tò mò.
Diêm Quân Lệnh không trả lời cô, khởi động xe, hai mươi phút sau dừng lại phòng bếp riêng của đầu bếp béo.
Lâm Lam quay sang nhìn người đàn ông “Ở đây có gì bất ngờ sao?”
Lâm Lam nhìn quanh một vòng, cũng không nhìn ra bất ngờ gì. Ngược lại nhớ lại ngày Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện cô thường tơi đây, mỗi lần đều được ăn những món do đích thân đầu bếp làm, chuyển tới Bắc Kinh, cũng thường xuyên như vậy.
Ngày trước cô cho rằng là trùng hợp, hôm nay người đàn ông đem cô đến đây, Lâm Lam mới biết mọi thứ không đơn giản như vậy.
“Hoan nghênh hai vị.” Lúc Lâm Lam đang suy nghĩ, đầu bếp béo xuất hiện, rất cúi đầu cung kính đón tiếp hai người.
Lâm Lam nhanh chóng cũng cúi đầu chào, một mặt mơ màng.
Diêm Quân Lệnh bị ánh mắt này nhìn chăm chú “Đều là món em thích.”
Lâm Lam không tin mở ra, món đầu tiên là tôm hùm nhỏ là món ăn đầu tiên bọn họ ăn ở đây, lại nhìn tiếp, đều là những món đặc sắc mà cô đã từng ăn ở đây cũng chính tay đầu bếp béo đích thân làm.
“Đây là...”
“Ngốc.” Diêm Quân Lệnh mỉm cười, rồi giúp Lâm Lam gọi món.
Lâm Lam bất giác nhận ra, năm đó cô rất vất vả mới qua đây ăn những món do đầu bếp béo làm. Sau này cô chuyển chỗ làm, đầu bếp béo lại bí mât chuyển đến bên cạnh studio của cô làm việc.
Lâm Lam lúc này mới phản ứng lại, khẳng định không phải là trùng hợp.
“Đầu bếp béo là do anh sắp xếp.” Lâm Lam ngạc nhiên.
“Cũng không ngốc lắm.” Diêm Quân Lệnh cưng chiều vuốt đầu Lâm Lam.
Lâm Lam khó chịu né tránh bàn tay to lớn của anh “Anh tại sao không nói với em.”
“Tình hình lúc đó phức tạp, anh e rằng nói với em sẽ gây cho em nhiều rắc rối không cần thiết, mà lúc đó anh cũng không chắc mình có thể hoàn tiền thoát khỏi không.” Nếu phải để người phụ nữ lần thứ hai nếu thử cảm giác đau lòng ấy, Diêm Quân Lệnh thà để cô không biết còn hơn.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn là không thể hoàn toàn bảo vệ cô ấy.
Nghĩ tới vết sẹo trên phần bụng dưới của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh lại tự trách mình không thôi.
“Tất cả đều trôi qua rồi.” Lâm Lam nhẹ nhàng nói, ông trời có thể trả lại người đàn ông nguyên vẹn này cho cô, lại không để anh yêu cô gái khác, Lâm Lam đã cảm thấy vô cùng biết ơn rồi. Thậm chí lúc trước cô không ngừng tổn thương vì video kia, nhưng từ tối qua cô đã biết rõ nó là giả, tinh thần Lâm Lam càng thoải mái hơn.
Cô không thể lại tham lam nữa.
“Tôm hùm nhỏ cay tới rồi !” Lúc bầu không khí giữa ngày người đang ấm áp ngọt ngào, đầu bếp béo đem món ăn lên.
Hai người nhìn tôm hùm nhỏ lại nhìn nhau cười, bất giác nhớ về lần cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp nhau.
“Lúc đó em dọa chết anh rồi.” Diêm Quân Lệnh cường điệu nói.
“Em làm sao mà dọa được anh.” Lâm Lam bất mãn.
“Em khóc, lớp trang điểm nhòe ra, cả người ướt rũng, em nói đi ?” Diêm Quân Lệnh cười nhạo.
Lâm Lam quẫn bách, lại nói về mấy chuyện cũ, làm cô như có cảm giác dường như mấy đời đã trôi qua.
Vào lúc đó cô cảm giác thống khổ, vừa đau đớn vừa oán giận, dường như không thể nào tìm ra được ánh sáng nào nữa của cuộc đời, cô gặp Diêm Quân Lệnh, anh lại hiểu nhầm là ăn xin, vừa nhếch nhác vừa buồn cười.
Nhưng cũng cực kỳ may mắn.
Dường như bánh xe của số phận được lăn bánh từ ngày đó.
“Em lúc đó có phải là rất xấu không ?” Lâm Lam yếu ớt hỏi.
“Cũng không xấu lắm, vì dù sao lúc đó anh cũng không dám nhìn mặt em.”
“Anh...” Diêm Quân Lệnh cố ý trêu chọc cô, Lâm Lam tức giận, cầm một con tôm hùm nhỏ chặn miệng Diêm Quân Lệnh “Ăn tôm hùm nhỏ của anh đi.”
“Ha.”
“Hừm.” Diêm Quân Lệnh nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của người phụ nữ nhỏ, cười lớn, dùng ngón tay xương dài bóc tôm cho cô, cho đến khi mùi vị thơm ngon của tôm hùm nhỏ lan trong miệng, người phụ nữ nhỏ này mới kiêu ngạo hừm nhẹ một tiếng.
Đầu bếp béo đứng xa cười phúc hậu, hai người cuối cùng đã vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.
Nhưng anh cũng không biết, cuộc đời còn dài, thử thách bây giờ mới thực sự bắt đầu.