Mục lục
Truyện không tên số 32
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38533

Từ sân bay đến bệnh viện Thụy An hết một tiếng đồng hồ ngồi xe, Lâm Lam lại cảm giác vô cùng chậm chạp.

Đợi xe dừng lại, Lâm Lam vội vàng lao về phía trước.

“Lam Lam...” Diêm Quân Lệnh giơ tay ra giữ lại, kết quả là đang ôm tiểu sư tử, đành trân trân nhìn Lâm Lam chạy đi.

“Diêm lão đại, anh xem cái này...” Lý Húc muốn khống chế lại cảm xúc của mình.

“Cậu đi lo cho chú Trương, để tôi đi vào xem xao.” Diêm Quân Lệnh ra hiệu Lý Húc không cần lo lắng, sau đó tự mình bế tiểu sư tử đi theo Lâm Lam.

Lâm Lam vội vàng chạy lên lầu, cũng may là đội mũ lại chạy nhanh nên không ai nhận ra.

Tới phòng bệnh, Lâm Lam đẩy cửa chuẩn bị bước vào, lại nghe thấy giọng của Chu Vũ Vi, liền đứng bất động.

“Phúc Sinh, đều tại tôi không tốt, nếu như không phải tôi....thì Hoắc Quốc Bang cũng sẽ không làm vậy với ông...” Chu Vũ Vi nghẹn ngào, đầy sự hổ thẹn.

Lâm Lam đầy sự nghi hoặc, Chu Vũ Vi biết Hoắc Quốc Bang sao?

Bọn họ làm sao quen biết được?

Nghe ý câu nói của Chu Vũ Vi, có nghĩa là cha cũng quen Hoắc Quốc Bang.

“Tôi nghe nói ông ta cũng đi Maldevis rồi...” giọng Lâm Phúc Sinh mệt mỏi.

“Ông ta đi Maldevis? Sao ông ta lại tới đó?” Chu Vũ Vi hỏi mà giọng lạc đi.

Lâm Phúc Sinh lắc đầu, có chút bất an.

Chu Vũ Vi lại không giữ được bình tĩnh, “Làm sao đây? Nếu như ông ta nói cho Lâm Lam biết sự thật thì phải làm sao? Phúc Sinh...”

“Cho dù nói thế nào thì Hoắc tổng cũng là cha ruột của Lâm Lam, hổ dữ không ăn thịt con, ông ta có độc ác cũng sẽ không động tới Lâm Lam đâu.” Lâm Phúc Sinh tuy không phải là cha ruột của Lâm Lam, nhưng đã nuôi dưỡng cô hơn 20 năm trời, so với người khác thì càng trân trọng tình cha con hơn.

Cũng tin tường Hoắc Quốc Bang là cha dù cho tàn nhẫn như thế nào thì cũng sẽ không hại con gái mình.

“Nhưng ông cũng biết, ông ta là người thế nào, con người đó rất tàn nhẫn, 24 năm trước chúng ta cũng từng thấy rồi.” Chu Vũ vi lắc đầu, bà quá hiểu Hoắc Quốc Bang, ông ta không dễ dàng tha cho bọn họ đâu.

Lâm Lam đứng ngoài cửa nghe câu chuyện của hai người, đầu óc choáng váng, dường như bên trong có bom nổ vậy.

Hoắc tổng là cha ruột của Lâm Lam, câu nói đó nghe như sét đánh ngang tai, lặp đi lặp lại trong đầu Lâm Lam, Hoắc tổng là cha ruột của Lâm Lam...cha ruột..cha ruột...

Làm sao có thể?

Năm nay 23 tuổi, Lâm Lam chưa từng nghi ngờ bản thân không phải là con ruột.

Cô và cha cô nương tựa vào nhau, không rời nửa bước, nhưng bây giờ lại chính miệng cha nói Hoắc tổng là cha ruột của cô!

Đối với Lâm Lam mà nói đây là đòn đả kích chí mạng.

Cô vốn nghĩ rằng bị mẹ ruột bỏ rơi cuộc đời này đã thê thảm lắm rồi, giờ đây nghe thấy người mà hơn hai mươi năm mình gọi là cha, hóa ra lại không phải cha ruột của mình.

Nghĩ tới Hoắc Quốc bang, tâm trạng Lâm Lam không thể bình tĩnh được.

Trong phòng bệnh Chu Vũ Vi và Lâm Phúc Sinh vẫn còn nói gì đó, nhưng Lâm Lam đã không nghe được gì nữa.

Cho tới khi Diêm Quân Lệnh đuổi kịp, thì thấy Lâm Lam đang đứng trước phòng bệnh không đi vào, thấy lạ liền hỏi, “Lam Lam, sao em không đi vào?”

Bên trong Chu Vũ Vi nghe thấy giọng của Diêm Quân Lệnh thì giật mình, chiếc ly cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.

Hoảng loạn nhìn ra cửa, thì thấy Lâm Lam đứng ở cửa mặt đầy nước mắt.

Lâm Phúc Sinh nhớ tới câu chuyện của họ vừa nãy, cũng có chút hoảng loạn, “Lam Lam...Lam Lam con nghe thấy hết rồi hả?”

Mặt mũi đầy nước mắt, Lâm Lam nhìn Lâm Phúc Sinh, “Ba, tại sao...tại sao vậy?”

“Lam Lam đã xảy ra chuyện gì rồi?” Diêm Quân Lệnh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy bánh bao nhỏ mặt đầy nước mắt cũng cuống lên, vội vàng đưa tiểu sư tử cho Vương Đại.

“Lam Lam, ba xin lỗi con.” Lâm Phúc Sinh cựa quậy muốn ngồi dậy, miệng lắp bắp xin lỗi.

Lâm Lam đứng ngây ra, nước mắt không khống chế được cứ thế rơi xuống nóng hổi.

Chu Vũ Vi cũng bị dọa sợ, ngập ngừng đi tới gần Lâm Lam, “tiểu Lam, con nghe mẹ nói...”

“Đừng động vào tôi!” trong khi Chu Vũ Vi muốn vỗ về Lâm Lam, cô liền một tay xô Chu Vũ Vi ra, khuôn mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Đừng nói là Chu Vũ Vi, đến cả Diêm Quân Lệnh cũng bị khiếp sợ.

Lâm Phúc Sinh đã ngồi dậy được rồi, “Lam Lam...”

“Ba, ba nói con nghe có phải thật không?” Lâm Lam không nhúc nhích, chỉ chằm chằm nhìn cha cô. Người mà hơn 20 năm nay cô gọi là ba.

“Lam Lam...”

“Ba nói con biết phải vậy không?” Ngắt lời ba, lúc này cô chỉ muốn biết tất cả đây có phải là thật không.

Từ sau chuyện ở Srilanka, Lâm Lam vô cùng ghét Hoắc Quốc Bang, lúc này đây rất muốn bác bỏ sự thật này.

“Ba...Lam Lam...những gì con nghe thấy đều là sự thật, Hoắc tổng ông ấy...ông ấy mới là cha ruột của con.” Ngay từ đầu khi Lâm Lam muốn bước vào con đường người mẫu, Lâm Phúc Sinh luôn ngăn cản, một là lo lắng Lâm Lam bước vào vết xe đồ của Chu Vũ Vi, hai là lo lắng bị Hoắc Quốc Bang phát hiện.

Nhưng ông không cản được Lâm Lam.

Cho đến khi Lâm Lam tới Bắc Kinh, Lâm Phúc Sinh vẫn không đồng ý, nhưng trong lòng cũng ôm hy vọng, dù sao nhân vật như Hoắc Quốc Bang sao lại để ý tới Lâm Lam một người mẫu nhỏ nhoi chứ. Chỉ là chuyện không như ý muốn.

Lâm Lam cứ nhìn Lâm Phúc Sinh như vậy, Hoắc tổng mới là cha ruột của con.

Một câu nói khiến hy vọng cuối cùng của Lâm Lam bị dập tắt.

Thì ra đúng là sự thật, thì ra không phải là cô hiểu lầm, cũng không phải cô nghe nhầm, là sự thật...tất cả đều là sự thật.

Diêm Quân Lệnh nghe mãi vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bình thường luôn điềm tĩnh nhưng bây giờ anh cũng kinh ngạc không kém, Hoắc Quốc Bang là cha ruột của Lâm Lam?

.Chuyện này thật khó tin.

“Lam Lam...” nhìn thấy Lâm Lam bị kích động mạnh, Lâm Phúc Sinh bước xuống giường, khó khăn đi tới chỗ Lâm Lam.

“Tại sao? Tại sao...” Lâm Lam không ngừng khóc, nước mắt cứ thể lăn dài, nhìn người bao năm nay gọi là cha, cô không ngừng lắc đầu.

“Lam Lam, con nghe ba nói, sự việc không giống như con nghĩ vậy đâu...”

“Đừng qua đây!” Lâm Lam hét lên, sau đó đẩy mạnh Diêm Quân Lệnh rồi chạy ra ngoài.

“Lam Lam..”

“Tiểu Lam!”

Lâm Phúc Sinh hoảng hốt, muốn đuổi theo, nhưng cơ thể không tốt, liền ngã xuống đất.

Chu Vũ Vi đã chạy ra khỏi cửa hoảng hốt, quay người lại gào lên, “Phúc Sinh!”

“Mau gọi bác sĩ!” Diêm Quân Lệnh quát to, nhìn Vương Đại, “Cậu coi giữ đứa trẻ, để Lộc Tam đi gọi Tiêu Chấn Nhạc.”

“Vâng.”

Vương Đại ôm tiểu Sư tử, nhóc con nằm trong lòng hình như cũng bị dọa sợ, mắt chớp chớp đột nhiên oa oa khóc.

“tiểu sư tử đừng khóc, tiểu sư tử ngoan nào...” lúc này Vương đại cũng hoảng lên, vừa vỗ nhẹ tiểu sư tử, vừa kêu Lộc tam đi gọi Tiêu Chấn Nhạc.

Vừa khéo Lý Húc làm xong thủ tục nhập viện cho chú Trương liền đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chú Lâm nói Hoắc tổng là cha ruột của bà chủ, bà chủ chịu không được đả kích liền chạy ra ngoài rồi.” Chuyện này khiến Vương Đại cũng rất ngạc nhiên.

Lý Húc ngây ra, “Anh nói cái gì? Hoắc Quốc Bang là cha ruột của chị dâu?”.

“Chúng tôi cũng mới biết.” Vương Đại trả lời.

Lý Húc trải qua không ít chuyện, lúc này cũng ngạc nhiên choáng váng, sao lại như vậy?

Hoắc Quốc Bang là cha ruột của Lâm Lam sao?

Chuyện này thật quá tàn nhẫn!

“Phúc Sinh...Phúc Sinh, ông không được có chuyện đâu...” Chu Vũ Vi khóc nấc lên.

Lý Húc rùng mình, cho dù rốt cuộc có chuyện gì, thì cũng kêu bác sĩ cấp cứu trước đã.

Nếu như Lâm Phúc Sinh có gì bất trắc, sợ là chị cả đời đều không an lòng, cũng sẽ hận Hoắc Quốc Bang cả đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK