Mọi người vẫn tiếp tục tìm nhưng mà càng tìm kiếm thì càng vô vọng.
Lâm Lam ngơ ngẩn ngồi ở trên bãi cát nhìn mặt biển xám xịt, trong lòng chỉ có đúng một suy nghĩ: “Diêm Quân Lệnh nhất định sẽ trở về.”
Lời hứa hai mươi năm trước cô vẫn ghi nhớ thì làm sao quên được kí ức của ngày hôm qua?
Lúc mọi người cho rằng Lâm Lam sẽ chìm đắm trong tuyệt vọng thì cô đột nhiên quay đầu hỏi Vương Đại: “Còn bao lâu nữa thì bắt đầu hôn lễ?”
“Phu nhân…” Vương Đại thực sự không biết nên trả lời sao.
“Tôi đang hỏi khi nào?” Lâm Lam không thích Vương Đại ấp a ấp úng như vậy.
“Còn năm tiếng nữa.” Bây giờ đã là ban đêm, còn năm giờ nữa là tới ngày lành của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh.
“Anh đi hỏi Lôi Tử, xem có thể kiếm một chiếc trực thăng để đưa mẹ và tôi tới Maldives không?” Lâm Lam ngửa đầu nhìn Vương Đại bằng ánh mắt nghiêm túc.
Vương Đại không hiểu ý Lâm Lam: “Phu nhân, lúc này sao?”
“Ừ, tôi muốn quay lại tham gia hôn lễ, đó là hôn lễ của tôi và Diêm Quân Lệnh, tôi nhất định phải quay về.” Lâm Lam bừng tỉnh, cô muốn quay về hôn lễ.
“Giờ tôi đi hỏi.” Tuy là không hiểu ý, nhưng nếu phu nhân đã chịu lên tiếng thì chứng tỏ là chuyện tốt.
Không mất bao lâu, Lôi Tử đã điều động một chiếc trực thăng tới đưa cô và mẹ Diêm quay về địa điểm hôn lễ mà họ muốn tới.
Năm tiếng sau, Lâm Lam mặc váy cưới trắng tinh, trang điểm đẹp đẽ ngồi ở phòng khách sạn được bố trí từ trước.
Mẹ Diêm muốn khuyên can nhưng mà con bé này giống như bị ma nhập, sống chết không muốn tin con trai bà đã có chuyện, nói rằng thằng bé nhất định sẽ quay lại.
Bà nội Diêm Quân Lệnh nghe được tin ban đầu sốc đến ngất đi, khó lắm mới tỉnh lại thì nhìn thấy cô mặc váy cưới cứ nghĩ là cháu trai đã quay lại. Sau khi hỏi thì mới biết không phải, lại nấc lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Ông nội Diêm Quân Lệnh thở dài ngồi trong phòng chăm sóc bà nội, trong lòng chua xót không kém vợ của mình, thậm chí còn đau đớn hơn.
Bố Diêm Quân Lệnh không nói một lời nào, còn Lâm Phúc Sinh cố duy trì sức khỏe yếu ớt của mình không muốn làm phiền người khác lúc này.
Một đêm, gần như không ai có thể ngủ.
Lâm Lam không còn vẻ suy sụp nữa, cô bình tĩnh như không, mỉm cười với mọi người. Đây là hôn lễ của cô và Diêm Quân Lệnh, anh nhất định sẽ quay trở về.
“Tiểu Lam, chuyện hôn lễ…”
“Mẹ, anh ấy sẽ quay về, Quân Lệnh trước giờ chưa từng thất hứa với con, anh ấy nhất định sẽ quay về.” Mẹ Diêm muốn khuyên can Lâm Lam nhưng mà còn chưa nói dứt lời thì đã nhìn thấy đôi mắt kiên định lấp lánh của cô.
Cuối cùng bà chỉ có thể gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Lâm Lam đang tự lừa mình, sao họ không muốn tự lừa mình chứ?
Tạ Quyên nhớ đến lúc thấy cả người Lâm Lam bê bết máu bên bờ biển lại nhìn con người ngay trước mắt, không đành lòng nói với cô, con mình không về nữa nữa, không về nữa.
Diêm Như Tuyết mắt đỏ hoe, nếu như chị dâu mà anh trai dùng cả một đời để thương yêu quyết tâm muốn tổ chức hôn lễ thì dù thế nào họ cũng phải hoàn thành ước vọng của chị ấy.
Nhưng mà mọi người ở đó đều sợ rằng, khi Lâm Lam không đợi được chú rể của mình sẽ lại rơi vào tuyệt vọng lần nữa.
Lửa lớn đến như thế, Diêm Quân Lệnh lại ở ngay chính giữa thì khả năng sống sót là quá nhỏ, cho dù không tìm thấy xác nhưng cũng không có nghĩa gì, ngược lại có thể là anh đã bị lửa nóng thiêu thành tro bụi.
Kết quả này rất tàn nhẫn nhưng cũng có khả năng.
Chỉ là không có ai đành lòng nói dự đoán này với Lâm Lam.
Hơn nữa cho dù là nói, cô cũng nhất định không nghe.
Đồng hồ điểm chín giờ, Lâm Lam bất ngờ đứng dậy.
“Bố, sắp tới lúc rồi nhỉ? Chúng ta đi thôi.” Lâm Lam nhìn Lâm Phúc Sinh, nhỏ giọng hỏi ông, sợ bố mình sẽ từ chối.
Lâm Phúc Sinh thương con gái, hai đứa nhỏ khó lắm mới tới được với nhau, mới có được hạnh phúc, cuối cùng có thể đường đường chính chính ở bên nhau vậy mà lại xảy ra chuyện này.
Nhất là Diêm Quân Lệnh…
Lâm Phúc Sinh không dám nghĩ nữa, ông sợ mình không trụ nổi.
“Ừ rồi, bố đưa con đi.” Theo như các bước của hôn lễ thì Lâm Lam cần bố dắt tay lên thảm đỏ. Cô nắm lấy tay bố, nhưng giờ chú rể còn chưa xuất hiện thì Lâm Phúc Sinh có thể từ chối.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt van nài của cô , người làm bố này nào nỡ để con gái thất vọng.
Bố mẹ Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Phúc Sinh cũng không ngăn lại, hoặc là trong lòng họ cũng thực hi vọng, hi vọng con trai sẽ quay trở về.
…
Bởi vì Diêm Quân Lệnh gặp chuyện quá bất ngờ, khách khứa đều chưa hay tin nên vẫn tới hôn lễ đúng hẹn. Chỉ là cánh truyền thông bị Diêm Như Tuyết chặn ở ngoài, hôn lễ lần này không tiếp nhận phỏng vấn của bất kỳ bên nào.
Nhưng mà khách khứa vừa vào hôn lễ thì lập tức cảm nhận được sự bất thường, mặc dù Lâm Lam cùng bố xuất hiện nhưng mà người nhà họ Diêm ngoại trừ Diêm Như Tuyết đang đón khách thì chỉ có bố Diêm ở hôn lễ.
Theo như họ biết thì ông bà nội Diêm Quân Lệnh ngày 11 đã tới Maldives nhưng mà hiện giờ tình hình như thế này chẳng phải có nghĩa là đã có chuyện gì xảy ra?
Quả nhiên một tiếng sau vẫn chưa thấy Diêm Quân Lệnh xuất hiện.
Lâm Lam đứng phơi người dưới nắng gió của biển cả, váy trắng tung bay , cô đẹp tựa như tranh nhưng không che giấu nổi sắc mặt trắng bệnh và đôi mắt thâm quầng.
Không lẽ Diêm Quân Lệnh đã hủy hôn?
Rất nhiều người bắt đầu đoán già đoán non, mọi người xì xào bàn tán, càng về sau càng xôn xao nhưng mà Diêm Quân Lệnh vẫn không hề xuất hiện.
Tối qua Tăng Tuyết, Coco và Lý Húc tới nơi, sau khi nghe Thẩm Hoằng kể lại sự việc, mãi đến sáng nay mới gặp được Lâm Lam.
Nhìn thấy cô cố chấp đứng ở đó, trong lòng họ đau đớn, Tăng Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Tiểu Lam, Đại Boss anh ấy…”
“Anh ấy sẽ quay trở về.” Lâm Lam vẫn bình tĩnh trả lời.
Những người khác cũng đi tới an ủi nhưng mà cô vẫn phản ứng như cũ.
Khách khứa mặc dù không rõ chuyện như thế nào nhưng mà chắc chắn hôn lễ nhà họ Diêm lần này bị hoãn.
Đợi mọi người đi hết, Lâm Lam vẫn đứng đó cố chấp ôm bó hoa.
Diêm Như Tuyết tự tay thiết thế, hôn lễ xinh đẹp đến nỗi làm người khác phải trầm trồ ngưỡng mộ giờ chỉ còn lại cảm giác tiêu điều.
Lâm Phúc Sinh cũng không cản Lâm Lam, chỉ yên lặng đứng bên.
Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, váy trắng của cô tung bay mang theo sự tuyệt vọng.
Nhưng mà bố mẹ Diêm Quân Lệnh cũng không can Lâm Lam gì nữa, mọi người đều thấu hiểu lẫn nhau, đợi chờ, cho dù đó là vô vọng.
Nhìn thấy mặt trời bắt đầu chìm xuống, sau đó biến mất vào biển khơi, phong cảnh ngày ngày đều thấy nhưng lại làm lòng người rơi vào nỗi u buồn tuyệt vọng.
Bịch…
Hi vọng trong lòng dần dần tắt lụi, nhưng mà cô vẫn không động đậy, trước đây cô đã đợi anh ấy hai mươi năm, hôm nay mới được nửa ngày thôi.
Lâm Lam thầm nghĩ, nhưng mà đợi tới lúc ánh mặt trời bị bóng đêm nuốt chửng, cô “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Tiểu Lam…”
“Lam Lam!”
“Phu nhân…”
Lúc Lâm Lam ngất đi nghe thấy rất nhiều người đang gọi tên cô, dường như có cả Diêm Quân Lệnh, nhưng mà cô cũng nghe không rõ, cố hết sức mở mắt nhưng không sao mở được.
“Chồng ơi, anh về rồi sao”
Lúc ngất đi, cô cũng không ngừng tự hỏi trong lòng nhưng cũng không có ai trả lời.