Lâm Lam ngồi tại căn phòng lạ, nghe thấy đủ loại ting ting vang lên từ điện thoại, cô cũng chẳng còn sức quan tâm nữa, cả tâm trí bây giờ chỉ còn những tấm ảnh thân mật của Diêm Quân Lệnh và Trần Văn.
Chuyện này với tin đồn của công chúa Saya lần trước không giống nhau, lần này là tin tức của Diêm Quân Lệnh và người yêu cũ của anh Trần Văn, những bức ảnh kia rõ ràng là bị chụp trộm ở bệnh viện, ngay cả photoshop cũng không có khả năng chỉnh sửa bức ảnh sinh đông như vậy được, nhìn vào chỉ thấy tình cảm mặn nồng giữa Diêm Quân Lệnh và Trần Văn.
Lại nghĩ những lời Tần Sâm đã nói ở trên xe sáng nay, những ngày cô ở nước ngoài, Diêm Quân Lệnh đều chăm sóc Trần Văn. Mà Trần Văn vì Diêm Quân Lệnh mà bị thương, đây là việc hợp tình hợp lý, làm cho Lâm Lam muốn bào chữa cho đối phương cũng không biết làm thế nào.
Ngồi trong căn phòng xa lạ, không có bất kỳ mùi vị quen thuộc nào, tình hình của ba đến nay vẫn chưa rõ, mẹ con Hàn Hinh Nhi cũng không biết đi đâu, Lâm Lam mệt mỏi nằm trên thảm, từ Paris trở lại đáng nhẽ phải chúc mừng cô, nhưng sau khi chịu đựng một chuỗi sự việc như vậy, cô ngay cả cơ hội để hòa hoãn xung đột cũng không có.
Ọt ọt...
Ngay khi Lâm Lam cảm thấy buồn và bất lực nhất, dạ dày nhắc nhở cơ, cô vẫn còn sống, phải đi ăn gì đấy để còn có sức sống tiếp.
Trên máy bay Lâm Lam không ăn gì cả, sau khi trở về Trung Quốc cũng chỉ ăn tạm bợ linh tinh, miệng đều khô khốc rồi, thật không dễ dàng để đứng lên, nhưng một trận chóng mặt khiến cô ngã xuống.
Ngồi tê liệt trên thảm nửa tiếng, tiếng chuông ngoài cửa mới đánh thức Lâm Lam bò dậy, cô còn có ba ba, không thể dễ dàng ngã xuống như này được.
Chuyện tình cảm kia là do mình tự làm tự chịu thôi, lúc đầu cùng Diêm Quân Lệnh kết hôn, chỉ là kết quả của một việc ngoài ý muốn thôi, không có liên quan gì đến tình yêu, mà bây cô yêu anh, lại bị anh vứt bỏ như vậy, cũng là đáng đời.
Miễn cưỡng đứng dậy ra mở cửa, là một bảo mẫu gia đình, nhìn thấy Lâm Lam khách khí nói “Là Lâm tiểu thư phải không? Đồng tiên sinh bảo tôi tới chăm sốc cô.”
“Vâng, làm phiền rồi.” Tâm trạng của Lâm Lam không tốt, cũng không có bên cạnh có người giám sát, lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Cái dì kia lại rất nhiệt tình hỏi “Lâm tiểu thư thích ăn cái gì, tôi hiện tại làm cho cô ăn. Nghe Đồng tiên sinh nói Lâm tiểu thư cả ngày nay không ăn gì rồi.”
Nói xong, bảo mẫu kia đã xách đồ vào phòng bếp.
Lâm Lam không muốn tình hình bây giờ của mình vào thời điểm này, giấu giếm cơn đau dạ dày nói “Không sớm nữa, làm gì nhẹ nhàng chút là được.”
Dạ dày càng lúc càng đau hơn, Lâm Lam không dám để mình bị đắm chìm trong cảm giác đau đó.
Tay nghề của dì làm đồ ăn rất ngon, cháo và một ít đồ ăn kèm làm Lâm Lam cảm thấy dễ chịu hơn, sắc mặt cũng không khó nhìn như lúc nãy, tắm rửa xong xuôi nằm vào chăn, không có cảm giác quen thuộc, chỉ có cảm giác lặng lẽo xa lạ mà thôi.
Lâm Lam mở điện thoại trả lời tin nhắn Tăng Tuyết, để cô về nhà trước và kết thúc phần còn lại của năm. Lại gửi tin nhắn cho Tần Sâm, sau đó tắt âm điện thoại, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Có khoảng khắc nào đó Lâm Lam nghĩ rằng mình quay lại về tháng bảy năm ngoái, những ngày bị Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi đâm sau lưng. Chỉ là lúc đó cô còn chưa biết cảm giác được yêu thương thật sự là gì, càng không biết không được tin tưởng lại là cảm giác thống khổ đến đến vậy.
Mà lúc đó cô có thể hận thù có thể trả thù, còn bây giờ ? Cô có tư cách gì ?
Mặc dù là vợ hợp pháp của Diêm Quân Lệnh, nhưng không hề có nhẫn cưới, không có đám cưới, chỉ gặp qua trưởng bối một lần, những người thân thuộc khác cơ bản không biết cô là vợ của anh.
Cho dù biết thì cũng cho rằng cô là vì trưởng bối của Diêm Quân Lệnh mà kết hôn, một cuộc hôn nhau cưỡng ép mà không phải tình yêu đích thực. Ngay cả khi người đàn ông này đã ở cùng cô, cưng chiều cô trong nửa năm qua như vậy.
Càng nghĩ Lâm Lam càng cảm thấy châm biến, nhịn không được lại lên xem tin đồn của người đàn ông kia, cũng không biết bao lâu mới chìm vào giấc ngủ, rạng sáng sáu giờ lại mở mắt. Điều đầu tiên làm khi bò ra khỏi giường là gọi điện thoại cho Coco “Tôi nhận việc, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu.”
“Có bệnh à?” Coco thật không dễ dàng gì mới tận hưởng ngày nghỉ phép sau khi trở về nước, mà rạng sáng sáu giờ đã bị đánh thức, không khách khí mắng lại.
Lâm Lam không giải thích gì, thẳng tay cúp điện thoại. Lại gọi điện cho Đồng Thiên Hoa “Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy ba của tôi, nếu không phẫu thuật này chúng ta không cần làm nữa.”
“Cô chờ tôi, tôi tới đón cô.” Đồng Thiên Hoa đang chạy bộ, giờ này nhận được tin điện của Lâm Lam liền biết người phụ nữ này một đêm không ngủ rồi.
Bất ngờ là Đồng Thiên Hoa không có từ chối cô, trong lòng rất kỳ vọng. Rời giường bắt đầu tắm rửa, vừa thay xong quần áo, ngoài cửa cũng vang lên tiếng chuông.
Lâm Lam vừa mở cửa liền nhìn thấy Đồng Thiên Hoa một thân mặt đồ thể thao, mái tóc màu đen đen đang rối loạn, nhìn vào có cảm giác có tinh thần hơn người bình thường rất nhiều, có cảm giác giống các cậu học sinh trong học viện mỹ thuật.
“Ăn bánh bao không, hay là bánh quẩy?” Đồng Thiên Hoa lắc lắc gói đồ trong tay.
“Bánh bao đi.” Lâm Lam không ngờ tới Đồng Thiên Hoa sẽ mua đồ ăn sáng cho cô.
“Sữa bò ? Sữa đậu ?” Đồng Thiên Hoa đưa bánh cho Lâm Lam lắc lắc túi bên này.
“Sữa đậu.” Lâm Lam lâu rồi không uống sữa đậu, lần này ngược ngại không chần chừ.
Bữa sáng đơn giản, Đồng Thiên Hoa đưa cô tới bệnh viện, nhìn thấy người ba của mình đang nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường bệnh, khóe mắt Lâm Lam đỏ bừng.
“Vốn dĩ muốn để sức khỏe chú tốt hơn một chút, có ý thức một chút mới để cô tới.” Đồng Thiên Hoa đứng phía sau Lâm Lam nhẹ giọng nói, muốn giải thích tại sao ngày trước không muôn để Lâm Lam gặp Lâm Phúc Sinh.
“Bố tôi làm sao ? Bác sỹ nói gì ?” Lâm Lam nhìn người trong phòng bệnh qua tấm lớp gương, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Không sao cả, tôi đã mời chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này để đảm bảo cuộc phẫu thuật diễn ra tốt ổn thỏa nhất.” Đồng Thiên Hoa rất có tự tin với người của mình.
“Vâng, tôi xin lỗi.” Lâm Lam biết mình đã hiểu nhầm Đồng Thiên Hoa, ngại ngùng xin lỗi.
“Xin lỗi là được rồi sao? Thế nào cũng nên mới tôi ăn trưa chứ?” Đồng Thiên Hoa hài hước hỏi, làm cho tâm trạng Lâm Lam vui vẻ lên chút.
“Đồng tổng, ngài thực sự muốn để tôi mời ?” Lâm Lam nhíu mày nhỏi.
“Có cái gì mà không để cô mời chứ ?”Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam.
“Vậy được.” Lam Lam đáp lại miễn cưỡng, sau khi xác nhận tình hình của ba cô đang dần dần khôi phục, cùng Đồng Thiên Hoa rời khỏi bệnh viện tư nhân, chỉ đường cho anh tới tiểu khu mà mọi hôm cô đã thuê một căn hộ ở đó.
Mười phút sau hai người ngồi trog một nhà hàng mì Lan Châu, Lâm Lam rút ra mười tám đồng và mỉm cười cười với Đồng Thiên Hoa “Ông chủ, hai bát mỳ thịt bò.”
“A.” Đồng Thiên Hoa a nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Lam một cách thích thú “Cô có lẽ là người phụ nữ keo kiệt nhất mà tôi từng nhìn thấy.”
“Triết lý của cuộc đời tôi là mua những thứ đáng mua không mua những thứ đắt tiền, tin tưởng tôi đi đồ ăn của nhà hàng này rất ngon.” Lâm Lam tiếp tục cười vui vẻ với Đồng Thiên Hoa, còn không quên tẩy não. Trong lòng vẫn có sự chua xót không nói nên lời, cô đã để tiền tiết kiệm để mua trà olong cho người đàn ông ấy, nhưng kết quả thì sao?
Không dám lại nghĩ tiếp, sợ sẽ không chế được cảm xúc của mình.
Tuy nhiên Đồng Thiên Hoa nghe tới triết lý này của cô, gật gật đầu “Tin cô một lần.”
Lâm Lam nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, cười có chút ngại ngùng, may mà lúc này ông chủ cũng đem mỳ lên, vào trời đông lạnh này, những sợi mỳ nóng hỏi mùi thơm ngạt ngào càng làm cho dạ dày càng thêm ấm áp.
Nghĩ tới chương trình ẩm thực trước đây từng nói, lúc trong lòng cảm thấy buồn bã nên đi ăn đồ ăn ngon, cho dù không làm cho tinh thần tốt lên nhưng có thể làm ấm dạ dày. Lâm Lam biết tại sao Đồng Thiên Hoa tại sao lại thích mình, trong đó có mấy phần là thật lòng, nhưng trong thời điểm này cô không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn an tĩnh ăn mỳ, không muốn nghĩ tới thói đời bạc bẽo nữa.
Nhưng lúc Lâm Lam đang ăn mỳ, Đồng Thiên Hoa bỗng dưng duỗi tay ra, Lâm Lam bị dọa sững người, đối phương liền giúp cô lau vết thức ăn bên khóe miệng cô, mà cảnh tượng tượng bị các paparazzi theo dõi Lâm Lam chụp lại.
Lâm Lam từ bước trên con đường người mẫu đang nổi tiếng, cuộc sống bình thường cũng đã bị đảo lộn.