Đồng Thiên Hoa nhìn bốn người, nhấn mạnh lần nữa: “Thả họ ra!”
“Tao tưởng là ai, thì ra là tên thư sinh!” Tên chuẩn bị đánh Lâm Lam ban đầu bị khí thế của Đồng Thiên Hoa dọa khiếp sợ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia thì liền cười, rõ ràng là không coi ai ra gì.
Lâm Lam cũng cảm thấy kiểu người đẹp như Đồng Thiên Hoa chỉ thích hợp để ngắm, sao có thể đánh nhau, cô thu lại sự thất vọng ở khoảnh khắc vừa nãy, hét lớn với hắn ta: “Anh mau đi đi, báo cảnh sát, hoặc tìm người đến giúp.”
“Ha ha, quả nhiên là đồ vô dụng!” Nghe thấy Lâm Lam đuổi hắn ta đi tìm người, người của Lỗ Trấn Hải càng cười hăng hơn. Ai ngờ đúng vào lúc đó, người đàn ông nhìn thì yếu ớt bỗng tiến lên trước, chân dài một cước đá bay tên đàn ông đang đắc ý.
Lâm Lam cũng bất ngờ trước tình huống đột ngột này, ngơ ngẩn nhìn Đồng Thiên Hoa, đúng là có chút ngầu!
“Mau đi cứu họ.” Thấy Lâm Lam ngớ ra, Đồng Thiên Hoa thúc giục.
Lâm Lam sực tỉnh, đuổi theo hai tên đang mang Hàn Hinh Nhi đi, nhưng lại thấy sau lưng Đồng Thiên Hoa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người, chính là tên đàn ông bị cô đá chảy máu, cô hô lên: “Cẩn thận!”
Đồng Thiên Hoa quay người theo bản năng, nhưng tên đó đã dùng một cái khăn tay trắng bịt lên mũi của Đồng Thiên Hoa. Hắn ta ngửi thấy một mùi xộc lên mũi, một chân đá hắn ra, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Lâm Lam vội vã chạy tới, hắn ta vì cô nên cô không thể để đối phương xảy ra chuyện.
Đúng vào lúc này, hai tên nhìn thấy tình hình bên này không ổn liền nhét thẳng Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ Vy vào trong xe, lái xe chạy trốn một cách liều mạng. Lâm Lam buông Đồng Thiên Hoa đã ngất ra, muốn đuổi theo Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ Vy, kết quả sau cổ bỗng đau nhói. Cô quay đầu với vẻ ngạc nhiên, tên đàn ông bị cô đá một cước nhìn cô cười hê hê một cách thô tục.
Lâm Lam bực tức, khoảnh khắc tiếp theo thì cô đã bất tỉnh, ngã xuống nền đất lạnh.
…
Diêm Quân Lệnh tắt cuộc gọi thì phát hiện trên di động có mấy cuộc gọi nhỡ, nhấn số gọi lại không có ai bắt máy. Chạy đến bệnh viện thì bác sĩ Hà chữa trị cho Lâm Phúc Sinh nói với anh: Ông Lâm vừa chuyển viện rồi.
“Chuyện gì vậy chứ?” Diêm Quân Lệnh kinh ngạc.
“Tôi cũng không ngờ cô Lâm vội vàng như vậy, anh Đồng nói ở Bắc Kinh anh ta có đội ngũ chữa trị chuyên nghiệp hơn, vì vậy phẫu thuật sẽ làm ở Bắc Kinh. Tôi còn tưởng cô Lâm sẽ chờ một hai ngày nữa mới giúp ông Lâm chuyển viện chứ.” Bác sĩ Hà cũng vì nhận được tin mới đến phòng bệnh, biết ông Lâm đã chuyển viện, trong lòng có chút không vui. Suy cho cùng ông ấy là bác sĩ chữa trị chính của ông Lâm, nhiều năm như vậy mà khi rời đi cô bé đó cũng không nói với ông một lời.
“Ông nói người đàn ông hiến thận cho bố tôi họ Đồng?” Diêm Quân Lệnh không ngờ Đồng Thiên Hoa lại rút củi dưới đáy nồi, chơi một chiêu như vậy.
“Đúng vậy, hình như còn là chủ tịch gì đó, xem ra đối xử với cô Lâm rất tốt.” Bác sĩ Hà nhíu mày nói.
“Ông có biết họ hiện giờ đến đâu rồi không?” Diêm Quân Lệnh cố hết sức nén cơn giận dữ, việc lớn như vậy mà cô bé này không bàn bạc với anh ư? Trong lòng cô còn có người chồng như anh không?
Bác sĩ Hà càng nhíu mày chặt hơn: “Cô Lâm chỉ nói với tôi chuyển viện thì đã không thấy đâu nữa, khi nãy còn là người khác lấy chữ ký của cô ấy làm thủ tục chuyển viện.”
“Không phải chính cô ấy làm ư?” Câu nói khiến trái tim của Diêm Quân Lệnh giật thót lên.
“Đúng thế.” Bác sĩ Hà cũng rất bất ngờ, Lâm Lam không bàn bạc với Diêm Quân Lệnh về việc chuyển viện phẫu thuật của ông Lâm.
“Cảm ơn bác sĩ Hà, làm phiền bác sĩ giúp tôi kiểm tra một chút họ chuyển đến bệnh viện nào ở Bắc Kinh.” Diêm Quân Lệnh nói nhanh, lúc này Vương Đại và Lộc Tam cũng đã chạy tới, anh quay đầu nhìn hai người: “Lập tức đi tìm phu nhân.”
“Vâng.” Hai người lên tiếng trả lời rồi đi tìm người, nhưng điện thoại của Lâm Lam tắt máy, căn bản không tra được định vị. May mà có một y tá nghe được cuộc trò chuyện của Lâm Lam và Chu Vũ Vy, nói là đi tìm Hàn Hinh Nhi rồi.
Vượng Đại vội vàng nói với Diêm Quân Lệnh, anh lên xe thúc giục chú Trương lập tức đến nơi ở của Hàn Hinh Nhi. Nhưng khi họ đến thì căn bản không có ai cả. Vì mới ăn tết xong, xung quanh lại là trường học, sau ngày mười sáu tháng giêng mới có người. Quán cà phê mà Hàn Hinh Nhi làm việc chỉ có cô ta trực ban, lúc này cửa đang mở nhưng lại không có người.
“Ông chủ, giờ phải làm sao?” Lộc Tam cảm thấy ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
“Lập tức tra vị trí của số này.” Diêm Quân Lệnh mím môi, gương mặt anh tuấn u ám đến đáng sợ.
Lộc Tam vội vàng làm theo, một lúc sau thì đã tra được, cẩm thấy hơi khó hiểu: “Khách sạn Vương Triều? Ông chủ, chủ nhân của số này đang ở khách sạn Vương Triều.”
“Qua đó ngay.” Diêm Quân Lệnh lên phía trước giục chú Trương, những người khác tiếp tục kiểm tra.
Lúc này Linda gọi điện tới: “Thưa sếp, có phóng viên tung tin tai tiếng của anh và cô Trần.”
“Liên hệ xóa bài, còn cần phải hỏi tôi ư?” Diêm Quân Lệnh nói xong dập điện thoại cái bụp.
Linda nhìn điện thoại đã tắt một cách khó xử, nếu có thể liên hệ xóa bài thì cô ấy còn cần gọi điện thoại sao? Nhưng nghe giọng điệu của sếp thì chắc chắn có việc gấp, cô ấy mà gọi qua đó lần nữa cũng chỉ vô ích nên dứt khoát gọi cho Lý Húc.
Lý Húc nghe xong: “Lại là Trác Phong?”
“Ừm, anh nói phải làm sao? Nếu để phu nhân nhìn thấy tin tức thì hỏng bét rồi, họ cũng thật là biết chọn ảnh.” Linda đau đầu.
“Tôi phái người mang hắn đến đây, tên họ Trác đó có khó xử lý thế nào đi nữa thì tôi không tin hắn không sợ chết.” Lý Húc lạnh lùng nói, lập tức phái cấp dưới đi bắt người.
Linda lo lắng: “Như vậy sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Có chuyện tôi sẽ gánh.” Lý Húc từ lâu đã chán ghét tên Trác Phong này đến phát ói, nhân cơ hội này không xử thì đối phương còn thật sự tưởng Đỉnh Thành dễ ức hiếp.
Nghe vậy Linda đứng không yên, liên hệ người kiểm soát độ hot và lượng chia sẻ trước.
Ở bên khác, tuy Diêm Quân Lệnh không biết số đó là của ai, nhưng trực giác nói với anh, cú điện thoại trước đó chắc chắn là của bánh bao nhỏ. Cả chặng đường anh vội vàng chạy đến khách sạn Vương Triều, tìm thẳng giám đốc khách sạn.
Giám đốc đó nghe nói là chủ tịch của Đỉnh Thành thì cung kính đi lên trước, Diêm Quân Lệnh cũng không khách sáo: “Cô gái trong hình có từng đến đây không?”
“Ồ, anh nói cô Lâm à, hình như có từng đến thật.” Giám đốc đó vừa nhìn thì đã nhận ra Lâm Lam, vị này hiện giờ là nhân vật nổi tiếng của Tấn Thị họ.
“Cô ấy đi một mình?” Trong đôi mắt đen của Diêm Quân Lệnh lóe qua tia hi vọng.
“Điều này…” Giám đốc đó có hơi khó xử.
“Nói mau.” Giọng nói hiền lành của Vương Đại mang theo sự uy hiếp.
Giám đốc đó càng khó xử: “Chúng tôi là khách sạn chính quy, theo lý là không thể tiết lộ bí mật của khách, cô Lâm quả thực là đã tới, hơn nữa…”
“Hơn nữa thế nào? Nói ấp a ấp úng, có tin tôi đánh ông không?” Lộc Tam không bình tĩnh như Vương Đại, trực tiếp túm lấy cổ áo của giám đốc đó.
“Chủ tịch Diêm bình tĩnh, bình tĩnh, là vậy người phụ trách đăng ký là Tiểu Trần kia, tôi bảo cô ấy dẫn anh qua đó nhé?” Giám đốc đó bị dọa không nhẹ, vội vàng nói. Ông ta không dám đắc tội với vị “đại thần” trước mặt, người đó rung một chút thì ngay cả Tấn Thị cũng phải lắc lư theo.
“Vậy mới được.” Lộc Tam buông ông ta xuống.
Giám đốc khách sạn vội vàng gọi người của lễ tân đưa nhóm Diêm Quân Lệnh đến phòng Lâm Lam ở. Đến tầng sáu, cô gái lễ tân đó nói có chút lúng túng: “Chủ tịch Diêm, cô Lâm đến cùng cùng bạn trai, anh thật sự muốn vào ư?”
“Bạn trai?” Diêm Quân Lệnh đột nhiên biến sắc, lặp lại một lượt lời của cô gái lễ tân.
“Đúng vậy, cô Lâm hình như còn có hơi say nữa.” Cô lễ tân tiếp tục nói.
Đôi mắt đen hẹp dài của Diêm Quân Lệnh sâu thẳm, Lộc Tam trừng cô lễ tân một cái: “Không còn việc của cô nữa, còn không mau đi.”
“Vâng.”
“Ông chủ, có thể chỉ là hiểu lầm.” Chờ cô gái lễ tân đi khỏi, Lộc Tam nói thấp giọng.
“Mở cửa!”
Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nói.