Bành Ngọc vẫn muốn giải thích nhưng bị Tần Sâm hừ lạnh một tiếng, cô đứng im tại chỗ sắc mặt tối sầm.
“Mọi chuyện đã đến nước này thì cứ vậy đi.” Tần Sâm khua tay, anh không muốn nghe Bành Ngọc tiếp tục làm loạn nữa.
“Tần Sâm, anh thực sự muốn đuổi tôi? Không sợ tôi đi rồi sẽ đem theo tất cả các mối quan hệ mà tôi có sao?” Bành Ngọc không nhúc nhích, cô vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật này.
“Tôi đã nói rất rõ ràng.” Tần Sâm không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt với Bành Ngọc nữa, anh đã từng cho cô cơ hội, chỉ là từ trước đến cô chưa từng trân trọng.
“Ha ha.” Bành Ngọc cười lạnh một tiếng, “Quả nhiên đàn ông một khi đã tuyệt tình thì còn tàn độc hơn phụ nữ, là do tôi quá ngu ngốc.”
Dứt lời, Bành Ngọc không tiếp tục đôi co với Tần Sâm nữa, cô đưa mắt nhìn Lâm Lam thật sâu sau đó xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Sâm.
Lâm Lam có chút lo lắng, “Tôi nghe nói quản lý Bành có quan hệ hợp tác lâu năm với bốn công ty truyền thông trong nước, làm như vậy liệu công ty có bị tổn thất không.”
“Trước kia tôi cũng luôn lo lắng về vấn đề này, vậy nên mới dung túng cô ta như vậy, không ngờ cuối cùng cô ta lại hợp tác với người ngoài để hãm hại cô. Cô ta đã có thể làm ra những chuyện như vậy thì nếu có giữ cũng sẽ để lại hậu họa về sau.” Tần Sâm có thể ngồi vững trên chiếc ghế tổng tài của Tân Trí, không có chút thủ đoạn nào thì làm sao có thể đứng vững.
Kể cả Bành Ngọc thực sự có nhiều mối quan hệ, nhưng không phải cứ nói đem đi là có thể đem đi.
Nghe Tần Sâm nói vậy, Lâm Lam không hỏi thêm nhiều nữa, ngược lại Tần Sâm lại nhìn Lâm Lam có chút kì lạ, “Cô và trợ lý Lí của Đỉnh Thành?”
“Bạn bè thông thường, tôi cũng không rõ tại sao quản lý Bành lại nói như vậy, có thể là có sự hiểu lầm gì đó ở đây.” Lâm Lam giải thích rất thản nhiên, Lí Húc là trợ lý đặc biệt của Diêm Quân Lệnh, quả thực hai người chỉ có thể coi là bạn bè bình thường, nói như vậy không có gì là sai cả, “À, đây là kế hoạch công việc của tháng sau, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp quản lý mới cho cô, nếu như thuận lợi thì tuần sau có thể sang Pari.” Tần Sâm không hỏi sâu thêm nữa, anh không nhắc đến Diêm Quân Lệnh mà trực tiếp đưa một bản kế hoạch công việc cho Lâm Lam.Theo như anh thấy, nếu như Lâm Lam thực sự quen Lí Húc, Diêm Quân Lệnh thì cần gì phải khổ cực tìm kiếm cơ hội kí hợp đồng với giải trí Tân Trí của anh.
Lâm Lam gật đầu rồi rời khỏi văn phòng của Tần Sâm, chưa đi được bao xa thì gặp Khúc Khải, cô khách sáo chào hỏi một tiếng, đối phương dừng bước, “Nghe nói cô và Tần tổng kí hợp đồng một năm?”
“Tổng giám sát Khúc thấy có vấn đề gì sao?” Lâm Lam không trực tiếp trả lời Khúc Khải mà hỏi ngược lại.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhắc nhở cô Lâm, nếu cô chỉ coi Tân Trí làm bàn đạp thì nên an phận thủ thường.” Khúc Khải vừa gặp Bành Ngọc, tuy giọng nói của cô vẫn bình thường nhưng ý tứ trong lời nói lại được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Lâm Lam có chút buồn cười, cô chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ kí hợp đồng bình thường, rốt cuộc là tại sao lại thành ra đắc tội với hai vị đại thần của công ty, một người thì tính kế với cô muốn cô thất bại, một người vô cớ bắt cô phải an phận, Lâm Lam cô rốt cuộc đã làm gì sai?
“xin lỗi, tôi không hiểu ý của tổng giám sát Khúc lắm.” Dứt lời Lâm Lam trực tiếp rời đi, nếu sự việc đã đến bước đường này, thà làm tốt chuyện của bản thân mình còn hơn là đi nịnh hót người khác.
Đợi Lâm Lam rời đi, Bành Ngọc mới từ một góc nào đó bước ra, “Tôi đã nói gì nào? Cô ta vốn chẳng coi chúng ta ra gì, nếu không đã không kiêu ngạo như vậy.”
“Cô thực sự muốn từ chức?” Khúc Khải không nói thêm về vấn đề của Lâm Lam.
“Hiện giờ tôi không muốn thì có thể không từ chức sao? Là Tần Sâm đuổi tôi đi!” Giọng nói của Bành Ngọc có chút kích động, Khúc Khải vội vàng lôi cô đến phòng làm việc của mình.
“Sao cô không thể khống chế cảm xúc của cô một chút?” Khúc Khải thấp giọng hỏi.
Bành Ngọc ôm lấy mặt, “Tôi phải khống chế cảm xúc như nào nữa, tôi chỉ muốn hỏi tôi là có muốn đi cùng tôi không?”
“Tiểu Ngọc….” Khúc Khải khó xử lẩm bẩm.
“Sao? Cô nghĩ chuyện này cô thoát được có can hệ sao? Anh ta có thể xuống tay với tôi, cô dám chắc là anh ta sẽ không đá cô đi?” Nhìn thấy Khúc Khải có phản ứng như vậy, Bành Ngọc gay gắt hỏi.
Khúc Khải nhìn sang Bành Ngọc, “ Tin tức lần này rất bất lợi cho cô, rời khỏi Tân Trí con đường của cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa Tần tổng cũng đã có phòng bị, nếu tôi tùy tiện rời đi sẽ thì bản thân sẽ chịu tổn thất rất nặng.”
“Tôi biết là sẽ như vậy.” Nghe câu trả lời của Khúc Khải, Bành Ngọc cười lạnh, nụ cười này khiến Khúc Khải cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng cô vẫn tiếp tục nói, “Ai nói những tin tức này sẽ ảnh hưởng đến tôi, nếu Tần Sâm đã không cần tôi thì tôi cũng không tin là bản thân không thể sống sót được trong cái giới này.”
Dứt lời Bành Ngọc đẩy cửa đi ra ngoài, cô cảm thấy có chút may mắn vì ban đầu không chọn Khúc Khải, nếu không chỉ có nước ân hận suốt đời. Rời khỏi Tân Trí, Bành Ngọc đem theo mấy người mẫu mình vừa mới kí hợp đồng, bao gồm cả Vu Giai đến thẳng Thịnh Thiên, Tần Sâm xem thường cô như vậy, cô phải để cho anh ta thấy rằng, rời khỏi Tân Trí cô vẫn có thể sống tốt.
Lúc này Hàn Hinh Nhi vừa bị đưa tới quán bar làm gái mua vui, kêu trời kêu đất nhưng vô dụng.
Sau khi thấy tin tức kia Chu Vũ Vi vô cùng lo lắng, bà tìm Hàn Hinh Nhi khắp mọi nơi, nhưng không thể liên lạc được với cô. Tồi tệ hơn đó là các tấm ảnh nóng của Hàn Hinh Nhi được chia sẻ rộng rãi khiến cho tình nhân của chồng bà ở Tấn thị cũng đã xem được, ngay lập tức mụ ta liền mách với Hàn Đại Tráng.
Hàn gia tuy gia giáo không ra gì nhưng lại rất sĩ diện, Hàn Đại Tráng vừa thấy mấy tấm ảnh của Hàn Hinh Nhi liền tức giận hất tung cả bàn trà, “Cái con ti tiện này, nó dám làm cả cái chuyện mất hết cả thể diện dòng họ thế này!”
“Em đã nói với anh là cái giới người mẫu đấy rất dơ bẩn rồi, mẹ vậy đã đành, nay con cũng như thế, anh còn không tin.” Tiểu tam cứ thì thầm to nhỏ bên tay của Hàn Đại Tráng, lúc nói Hàn Hinh Nhi không quên lôi cả Chu Vũ Vi vào.
“Tiện nhân!” Hàn Đại Tráng đang trong cơn tức giận nghe vậy thấp giọng chửi thể một câu, ban đầu ông coi trọng vẻ đẹp bên ngoài và khí chất của Chu Vũ Vi, nhưng mấy năm nay nhìn thấy phát ngấy, ông ta cảm thấy bà không được lanh lợi bằng người phụ nữ trước mặt này, lại còn không biết sinh con cho ông như người phụ nữ này nữa. Đặc biệt là Chu Vũ Vi đặc biệt không hợp tác trong chuyện chăn gối, đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn khác khiến Hàn Đại Tráng lạnh nhạt với Chu Vũ Vi.
Nhưng đến nay hai mẹ con Chu Vũ Vi ngay cả năng lực giữ thể diện của ông cũng không có nữa thì giữ lại có ích gì.
Đúng vào lúc Hàn Đại Tráng đang bốc hỏa thì Chu Vũ Vi vì không tìm thấy Hàn Hinh Nhi, không có chỗ nào để cầu cứu nên bà đã lấy hết dũng khí để gọi điện cho Hàn Đại Tráng, hi vọng có thể dựa vào mối quan hệ của chồng để tìm Hàn Hinh Nhi, nhưng đầu dây bên kia vừa kết nối, bà liền bị Hàn Đại Tráng chửi rủa một trận.
Khuôn mặt Chu Vũ Vi sững sờ khi bị mắng chửi như vậy, nhưng bà vẫn miễn cưỡng nhân nhượng, thấp giọng cầu xin, “Ông xã, chuyện này có hiểu nhầm, Hinh Nhi không phải người như thế, hiện giờ em không tìm được nó, anh giúp em được không…”
“Tìm? Hai mẹ con ti tiện nhà các người còn hại tôi chưa đủ thảm à? Bà có biết vì các người mà Hàn gia thành trò cười cho cả Tấn thị không, tìm nó? Bà cũng mau chóng cút càng xa càng tốt cho tôi!” Hàn Đại Tráng thô lỗ gào lên.
“Ông xã, Hinh Nhi là con gái ông….” Chu Vũ Vi không có cách nào tin vào những gì tai mình nghe được.
“Con gái? Các thứ ngốn tiền thì có!” Nói xong Hàn Đại Tráng trực tiếp cúp máy.
Chu Vĩ Vi ngồi rạp xuống dất, bà không có cách nào tin vào sự thực này. Bà biết mấy năm nay ôn ta nhìn bà không vừa mắt, nhưng bà không thể ngờ rằng kết hôn bao nhiêu năm nay, đối phương này cả một chủ tình nghĩa vợ chồng cũng không quản đến, thậm chí là không quan tâm đến sự sống chết của con gái.
“Hinh Nhi, mẹ có lỗi với con…” Chu Vũ Vi càng nghĩ càng cảm thấy suy sụp, tự trách và sự hối hận khiến bà không kiềm được mà bật khóc.
Khoảnh khắc này Chu Vũ Vi đột nhiên hiểu được tại sao Hinh Nhi lại ghét bà như vậy, tất cả đều tại bà, đều do lỗi của bà…