Lâm Lam nhìn Chu Vũ Vi có chút thê thảm, thấy mọi người từ từ tập trung lại thì giọng điệu lạnh nhạt: “Bà đi đi.”
“Xin lỗi Tiểu Lam.” Chu Vũ Vi đứng dậy một cách khó xử, một bước ngoảnh đầu lại ba lần.
“Chúng ta đi thôi.” Nhìn ánh mắt ngập ngừng của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh nắm lấy tay cô.
“Ừm.” Lâm Lam gật gật đầu, nếu không phải hôm nay Chu Vũ Vi đột nhiên xuất hiện, cô dường như đã quên luôn người phụ nữ này.
Từ khi cô sinh ra thì liền bỏ đi, hơn hai mươi năm chưa từng hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ mà lại muốn cô gọi một tiếng mẹ, con gái thật sự rẻ mạt như vậy ư?
“Bọn em sẽ qua đó ngay.” Khuôn mặt nhỏ của Lâm Lam nhíu chặt, lúc này Tăng Tuyết gọi điện tới, bảo họ qua nhà ăn của trường.
“Nhà ăn? Của trường em hả?” Diêm Quân Lệnh chuyển chủ đề.
“Ừm.” So với sự ghét bỏ của Tăng Tuyết, Lâm Lam lại không có cảm nhận gì, cô vốn dĩ không kén chọn trong việc ăn uống, món ngon có thể ăn, món dở cũng có thể nuốt được. Năm đó khi bố cô mới ốm, cô đã chịu không ít khổ cực, mỗi lần tự nấu ăn đều khiến cô hoài nghi cuộc đời.
Vì vậy cơm của nhà ăn cũng được coi là thân thiết.
Đến nơi, vì là cuối tuần nên không đông người. Chỉ là biểu cảm của nữ biên đạo hơi kỳ lạ, thấy Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam tới thì lập tức muốn quay phim ghi hình.
Nhà ăn trường đại học, là nơi tốt để bồi dưỡng tình cảm.
Mà Diêm Quân Lệnh cũng không tỏ ra xa lạ, chọn thức ăn lấy cơm, động tác tao nhã cao quý, bộ đồng phục sinh viên đó che đi vẻ lạnh lùng của người đàn ông trưởng thành như anh, lại thêm cảm giác tràn đầy sức sống của quý công tử nên ngay cả ánh mắt cũng không còn lạnh lùng.
Anh thi thoảng quay người lại hỏi Lâm Lam muốn ăn gì, đúng là giống như phim thần tượng.
Nữ biên đạo và Tăng Tuyết mang vẻ mặt mê trai, vốn dĩ phát hiện nhà ăn xào khoai tây mà lại không gọt vỏ, buồn nôn đến mức không nuốt nổi thức ăn nhưng nhìn hai người này, họ bỗng nhiên cảm thấy sắc đẹp thật sự có thể biến thành cơm ăn.
Dĩ nhiên sắc đẹp này không chỉ có Lâm Lam, còn cả anh Diêm nữa.
“Chờ quay xong chương trình, tôi làm thế nào đối diện được với cuộc đời hoang vắng của mình đây!” Nữ biên đạo cảm thán một cách đau buồn.
Tăng Tuyết tâm tư tỏ vẻ thấu hiểu: “Là bạn bè, tôi sẽ thường xuyên gửi áp phích của họ cho cô.”
“Áp phích tự tôi không mua được à? Tôi đang nói người thật!” Nữ biên đạo đau lòng.
Tăng Tuyết nhún vai, dù gì cô ấy cũng không lo lắng, nhìn nhiều đến chán luôn rồi!
Huênh hoang!
Ăn xong bữa cơm đơn giản, họ lại tiến hành quay cả buổi chiều. Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mới thay bộ đồng phục ra, cùng cả đại đội ra khỏi vườn trường. Nữ biên đạo quay thuận lợi vui vẻ không thôi, phóng khoáng muốn mời lại nhóm Diêm Quân Lệnh đi uống gì đó.
Kết quả đã dẫn cả nhóm đến quán cà phê gần trường.
Lâm Lam nhìn nơi này thì có chút ngẩn ngơ, lúc đầu Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ Vi chính là bị bắt ở đây, còn cô thì tỉnh lại ở trên giường của khách sạn nằm cùng với Đồng Thiên Hoa một cách kỳ lạ, bị anh bắt gian dâm.
Hiện giờ nghĩ lại cứ như một giấc mơ xa xôi.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ Đồng Thiên Hoa chặn viên đạn lại mà chết, máu tươi nóng hổi vấy đầy người cô, trong dạ dày đột nhiên cuộn trào một cách không kiểm soát được.
Rất nhiều thứ họ không muốn nhớ tới chứ không phải thật sự đã quên đi.
“Sao thế?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy tâm trạng của Lâm Lam khác thường, thấp giọng hỏi thăm.
Lâm Lam lắc lắc đầu, thì thấy Tăng Tuyết nhìn nữ phục vụ đứng ở bên cạnh cô với vẻ mặt bất mãn, người khác ngước lên thì thấy một gương mặt quen thuộc đã một năm chưa gặp.
Hàn Hinh Nhi.
“Hai người không phải đi Mỹ rồi à?” Tăng Tuyết không hề nhẫn nhịn, hỏi thẳng vấn đề.
“Đó là chuyện của chúng tôi.” Tuy hiện giờ Hàn Hinh Nhi sống không tốt, nhưng sự kiêu ngạo trước đây cũng không cho phép Tăng Tuyết chất vấn cô ta như vậy.
“Hay là đổi quán khác đi?” Tăng Tuyết liếc Hàn Hinh Nhi một cái, nhìn sang Lâm Lam có hơi lo lắng.
“Không cần, cho tôi một ly nước lọc.” Lâm Lam không muốn có bất cứ vướng mắc nào với Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ Vi nữa, nhưng cuộc sống luôn đi ngược lại với mong muốn.
Hàn Hinh Nhi đã bớt đanh đá hơn trước đây rất nhiều, gật gật đầu, hỏi những người khác rồi đi báo đơn gọi món.
Chờ người đi khỏi, Tăng Tuyết không nhịn được hỏi: “Sao họ lại quay về?”
Lâm Lam đã hiểu ra nguyên nhân nhưng không nói.
Diêm Quân Lệnh âm thầm nắm chặt tay của Lâm Lam: “Đừng nghĩ lung tung.”
Tăng Tuyết thấy vậy, nhớ đến chuyện lúc sáng: “Bà ta tìm em làm gì vậy?”
“Không có gì.” Bên cạnh còn có người của tổ tiết mục, Lâm Lam không muốn nói nhiều.
“Ừm, chị đến phòng vệ sinh.” Tăng Tuyết không hỏi thêm nữa, đứng dậy rời đi nhưng không phải đi vệ sinh mà là tránh khỏi nhóm Lâm Lam, chặn Hàn Hinh Nhi ở một góc: “Mẹ cô tìm Tiểu Lam làm gì? Tôi cảnh cáo các người, đừng tìm Tiểu Lam nữa, cô ấy hiện giờ không phải người cô có thể làm hại!”
“Tôi có nói làm hại cô ấy à?” Hàn Hinh Nhi vẫn luôn không hiểu Lâm Lam rốt cuộc tốt ở chỗ nào mà khiến người bên cạnh có thể quan tâm cô ấy như vậy.
“Tốt nhất là như vậy.” Tăng Tuyết cảnh cáo một cách giận dữ.
Hàn Hinh Nhi nhìn chằm chằm Tăng Tuyết, vành mắt có hơi đỏ: “Tôi biết cô nghĩ thế nào, nhưng cô ấy là chị tôi, tôi muốn cô ấy giúp tôi, giúp mẹ tôi thì sao chứ?”
“Làm người phải biết tự lực cánh sinh, nếu không sẽ không ai có thể giúp cô.” Thường ngày nhìn Tăng Tuyết có vẻ hơi ngốc, nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại thấu hiểu hơn người.
Hàn Hinh Nhi không nói gì, nắm chặt lấy khay thức ăn. Bởi vì chuyện của cô ta bị lộ ra đầy tai tiếng, nhân tình của bố cô ta ép mẹ cô ta ly hôn, “người cha tốt” đó lại không cho mẹ con cô ta đồng bạc nào.
Hơn nửa năm ở Mỹ, họ hầu như đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, không dễ gì nghe nói Đồng Thiên Hoa chết rồi, Lỗ Trấn Hải vào tù mới chạy về nước, nhưng việc duy nhất có thể làm là đi làm thuê.
Hai người đều là người sống trong nhung lụa, chỉ về nước tìm việc đã suýt chút nữa chạy gãy cả chân, kết quả chỉ có thể quay về đây tiếp tục làm nữ phục vụ.
Mẹ cô ta thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ cũng làm không xong, cũng không từ bỏ được sĩ diện nên vừa nghe nói Lâm Lam ở đại học An Huy thì chạy đi tìm.
Hàn Hinh Nhi thực ra không muốn, cô ta có sự kiêu ngạo của mình. Vừa nãy nói ra lời đó chẳng qua cũng là để chọc tức Tăng Tuyết.
Còn nữa, đó là vì nghĩ cho Chu Vũ Vi, mẹ cô ta đã lớn tuổi, Hàn Hinh Nhi không muốn bà ta tiếp tục đi theo mình chịu khổ.
Đã trải qua quá nhiều chuyện, Hàn Hinh Nhi cũng trưởng thành hơn nhiều.
“Cô có thể ra ngoài rồi chứ? Tôi còn phải làm việc.” Lòng biết không có nhiều hi vọng, Hàn Hinh Nhi lạnh lùng đuổi người.
Tăng Tuyết nhìn cô ta một cái, quay về chỗ ngồi.
Lâm Lam nhíu mày: “Mặc kệ cô ta.”
“Chị cũng không rảnh để ý.” Tăng Tuyết nhún vai.
Sau đó Hàn Hinh Nhi không đến bàn họ nữa, cho đến khi lên xe, Chu Vũ Vi cũng không xuất hiện, lúc này Lâm Lam mới lặng lẽ thở phào.
Thực ra cô có chút lo lắng: “Nếu Chu Vũ Vi cầu xin cô lần nữa, cô thật sự có thể tiếp tục từ chối ư?”
Hai năm nay cô cho rằng trái tim mình đã cứng rắn rất nhiều, nhưng nhìn thấy người phụ nữ lúc trước ung dung hào hoa chú ý chăm sóc cơ thể đó đang mặc quần áo lỗi thời, xuất hiện thê thảm trước mặt cô như vậy thì Lâm Lam vẫn thấy khó chịu.
Có lúc không muốn gặp, không có nghĩa là không hi vọng bà ấy sống tốt.
Trên thực tế cũng không phải Chu Vũ Vi không đến tìm cô, mà là có người chặn bà ấy ở cửa nhà thuê.
“Ch… chủ tịch Hoắc…” Chu Vũ Vi tưởng mình nhìn lầm.
“Ừm.” Hoắc Quốc Bang nhìn người phụ nữ có hơi khom lưng, không nhớ nổi dáng vẻ lúc bà ta còn trẻ, nhưng vẫn là khuôn mặt mà ông ta từng rất hận.
Bịch!
Sự sợ hãi tột độ khiến Chu Vũ Vi bịch một tiếng quỳ xuống đất: “Chủ tịch Hoắc, xin tha cho…”