Người mẫu nam bị thay thế tuy rằng có chút khó chịu nhưng thời gian làm việc bớt đi ba tiếng đồng hồ mà vẫn nhận được gấp đôi tiền thù lao, việc làm ăn có lời như vậy nên cũng đồng ý cầm tiền rồi đi ngay.
Việc ghi hình được tiếp tục, không khí ở trường quay bỗng chốc biến đổi.
Đừng nói là nhân viên, đến ngay cả bản thân Lâm Lam cũng có chút nóng lòng chờ đợi mà bước vào phòng hóa trang của Diêm Quân Lệnh.
Cung Vân Hải khoan thai ngồi bên cạnh, khó kìm nén được sự hiếu kỳ cất tiếng hỏi Lâm Lam: “Chủ tịch Diêm, trước đến nay vẫn như vậy à?”
“Cái này... cũng không hẳn là vậy.” Lâm Lam nghiêm túc suy nghĩ: “Không bị nhìn thấy thì không sao.”
“Ha, thú vị.” Cung Vân Hải tỏ rõ ý cười, vợ chồng trẻ bây giờ cũng rất thú vị.
Lâm Lam không những không thấy thú vị như chủ tịch Cung, mà còn cảm thấy người đàn ông này của cô bây giờ thật trẻ con.
Ngay lúc Lâm Lam đang lén lút mỉa mai thì Diêm Quân Lệnh thay đồ xong bước ra ngoài.
Soạt...
Trong khoảng khắc mà người đàn ông ấy bước ra, tất cả người trong trường quay đều nín thở, nhìn Đại Boss đến sững sờ.
Đặc biệt là người thợ chụp ảnh.
Trước đó anh ta vẫn cứ lo lắng rằng thân hình với cơ bắp của Đại Boss không bì được với người mẫu nam ban nãy, đến khâu hậu kỳ thì sẽ khá rắc rối nhưng giây phút này anh ta khẽ nhếch miệng cười, cảm thấy bản thân mình đã lo bò trắng răng rồi.
Với thân hình này của Đại Boss thì người mẫu nam ban nãy căn bản không có cửa.
Không giống như bụng dưới và cơ bắp của rất nhiều người mẫu tích tụ được qua việc cố gắng ăn lòng trắng trứng nhiều nhất có thể. Cơ bụng và cơ ngực của Đại Boss vừa nhìn là đã biết do vận động thường xuyên, luyện tập qua năm tháng mà có được, nó không chỉ mang lại cho người ta cảm giác dồi dào năng lượng mà đường nét và độ cong còn rất hoàn mĩ, hơn nữa còn phối hợp với khuôn mặt tuấn tú, anh như một tác phẩm điêu khắc đến hoàn hảo của Michelangelo vậy.
Lâm Lam nhìn thấy vẻ mặt của mọi người như đang muốn nuốt lấy Diêm Quân Lệnh thì lập tức có chút hối hận, sớm biết vậy thì kiên quyết không cho người đàn ông này đi quay phim nữa.
Chẳng hiểu sao lại có cảm giác như thấy miếng thịt khô của nhà mình bị người ta dòm ngó, thật không vui vẻ một chút nào.
“Tiểu Lam thật có phúc nha.” Cung Vân Hải nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của Lâm Lam liền nói một câu ý tứ sâu xa.
Lâm Lam đỏ mặt: “Chủ tịch Cung, ngài đừng có trêu chọc tôi.”
“Ha ha ha, xấu hổ rồi.” Cung Vân Hải cười lớn: “Được rồi, được rồi, đám trẻ như cô cậu chơi đi, tôi đi làm việc.”
Nói xong, Cung Vân Hải biết điều rời đi.
Lâm Lam tức tối lườm người đàn ông của cô một cái, ai kêu tên ngốc này đi khoe khoang chứ.
Người có cùng sự ấm ức với Lâm Lam còn có Lý Húc.
Từ khoảnh khắc Đại Boss bước ra, anh ta liền phát hiện Coco cứ nhìn sếp chằm chằm, ánh mắt hiện rõ sự yêu thích đầy lộ liễu.
Điều này khiến cho trợ lý Lý mặt đơ của chúng ta cũng bắt đầu “ăn giấm”.
Đặc biệt là từ lúc người phụ nữ này đồng ý làm bạn gái của anh ta tới giờ vẫn chưa hề liên lạc gì với anh ta cả, chuyện tới Tấn Thị cũng là biết được từ chỗ Lâm Lam mà thôi.
Cô ấy rốt cuộc liệu có nhận thức ra rằng mình là bạn gái của người khác rồi không vậy?
“Em ra đây với anh một lát.” Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Lý Húc bèn nắm lấy tay Coco kéo ra ngoài.
Lâm Lam khó hiểu nhìn hai người họ, còn chưa đợi cô lên tiếng hỏi, thợ chụp ảnh đã gọi mọi người bắt đầu tiến hành việc ghi hình.
“Hay là anh dứt khoát đổi nghề đi ha?” Vừa chạm mặt với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam liền chế nhạo.
Tuy rằng nhân viên trong trường quay đều lần lượt thu lại vẻ mặt mê trai của mình nhưng Lâm Lam vẫn có thể cảm nhận được sự dòm ngó dù là vô tình hay cố ý, vì vậy cô nói chuyện với Diêm Quân Lệnh cũng không hề có chút khách sáo.
“Nếu như anh đổi nghề thì những người mẫu nam kia phải làm sao? Tốt xấu gì cũng phải để lại miếng cơm cho người ta chứ.” Dường như không nhận ra được sự ghen tuông của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh làm ra vẻ biết lo nghĩ cho người khác.
“Tự luyến.” Lâm Lam trầm giọng, sau đó điều chỉnh lại thái độ rồi chuẩn bị ghi hình.
Suy cho cùng, hôm nay ai làm người mẫu nam không quan trọng, quan trọng là cô mới chính là người đại diện phát ngôn.
Tuy rằng người đứng trước mặt là người đàn ông mà mình yêu thương sâu đậm nhưng một khi đã làm việc chuyên nghiệp thì đến Lâm Lam cô cũng phải tự sợ hãi bản thân mình, cô rất nhanh đã coi Diêm Quân Lệnh trước mặt hoàn toàn chỉ là một đạo cụ.
Cho dù Diêm Quân Lệnh tạo dáng như thế nào, cô cũng đều nhanh chóng phối hợp một cách ăn ý, hơn nữa không biết có phải khéo léo hay không mà luôn che khuất khuôn mặt hoặc nửa thân trên của người mẫu nam, cố gắng hết sức để thân hình của đối phương ít lộ ra trước ống kính nhất có thể.
Diêm Quân Lệnh khẽ nhướng mày, cuối cùng, dứt khoát bắt đầu khiêu chiến với vị trí đạo diễn của Lâm Lam.
Lâm Lam cảm nhận được sự ra uy của anh, không những không dừng lại mà ngược lại trong ánh mắt lóe lên sự khiêu khích, biểu hiện và tư thế càng lúc càng tỏa sáng.
Thợ chụp ảnh nhìn hai người họ biểu diễn liền cảm thấy mình như đang xem cuộc quyết đấu của hai cao thủ, phấn khởi chụp lấy chụp để, những bức ảnh được chụp lần này xuất sắc hơn nhiều so với lần trước.
Diêm Quân Lệnh cũng không ngừng âm thầm tán thưởng, bánh bao nhỏ của nhà anh có được thành quả như hôm nay quả nhiên không phải bỗng dưng mà có, “đối mặt với kẻ địch mạnh thì ta càng phải mạnh hơn”, ý nghĩ này không phải ai ai cũng có.
Diêm Quân Lệnh tự xưng là người có thần thái bức người nhưng trong lúc này anh lại phát hiện ra bản thân mình còn không bằng bánh bao nhỏ mà ngược lại đúng như vị trí ban đầu, bị trở thành một thứ đạo cụ.
Nhưng mà Đại Boss làm sao có thể cam tâm chứ, trong đợt ghi hình sau, anh không ngừng thể hiện sức hút nam tính của mình, mọi người xung quanh đều nhanh chóng bị đổ gục còn Lâm Lam vẫn kiên trì chụp cho xong tấm cuối cùng.
Đến khi kết thúc, thợ chụp ảnh trán đầy mồ hôi bước lên trước: “Hai người thật sự quá xuất sắc, đây có lẽ là cuộn phim tôi chụp tốt nhất từ trước tới giờ.”
“Quá khen rồi.” Lâm Lam lau mồ hôi trên trán, nhìn đồng hồ rồi nói: “Thời gian vẫn còn sớm, chi bằng nghỉ một chút, quảng cáo ngày mai cũng quay luôn đi.”
Mong muốn ban đầu là trong thời gian làm việc ba tiếng đồng hồ họ phải hoàn thành sớm trước nửa tiếng, bây giờ bất quá cũng mới có hơn một giờ, nếu như buổi chiều có thể hoàn thành công việc của ngày hôm sau, như vậy thì cô có thể lời được thời gian của ngày mai.
“Được, tôi cũng đang có ý này, không biết Đại Boss có hứng thú tiếp tục tham gia không?” Thợ chụp ảnh nhìn Đại Boss với ánh mắt mong đợi.
Diêm Quân Lệnh lại quay về phía Lâm Lam: “Em thấy sao?”
“Dù sao thì thứ không nên thấy cũng thấy sạch rồi.” Lâm Lam có chút ủ rũ trả lời.
“Ha.” Diêm Quân Lệnh cười hớn hở, xem như là đã đồng ý.
Bữa trưa đơn giản trôi qua, mọi người lại tiếp tục bắt tay vào công việc.
Chỉ là không thấy Lý Húc và Coco đâu cả.
Lúc chuẩn bị ghi hình, Lâm Lam còn suy nghĩ: Hai người này đi đâu thế không biết? Đáng tiếc là khi bắt đầu quay thì cô đã không còn rảnh rỗi mà nghĩ ngợi đến những việc khác nữa.
Thực tế là hai người này đang đứng trên sân thượng tòa cao ốc LG.
“Tại sao không nghe điện thoại của anh?” Khi thấy không có ai khác, Lý Húc lập tức thay đổi sắc mặt, không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước nữa.
“Tại sao phải nghe điện thoại của anh?” Coco lạnh lùng nhìn Lý Húc, không phải chính anh là người kêu mình đừng có gọi điện thoại cho anh nữa sao? Nếu đã như vậy thì tại sao cô phải nghe?
Trong lòng Coco hiểu rất rõ, Châu Ngọc Mai nhất định đã nói điều gì đó với Lý Húc.
Nhưng cô ấy không muốn giải thích nhiều, nếu như thật sự đã ở bên nhau rồi mà lại không tin tưởng cô ấy thì việc hai người đến với nhau có ý nghĩa gì chứ?
“Hiện tại em là bạn gái của anh.” Phải suy nghĩ một hồi lâu, Lý Húc mới nghĩ ra được cái lí do ngốc nghếch như vậy.
Coco nhún vai: “Giờ thì không phải nữa rồi.”
“Em nói cái gì?” Lý Húc cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, nhưng lại nhớ tới ánh mắt mà Coco nhìn Đại Boss, lòng anh ta chợt trở nên u ám.
“Đầu óc anh đã không tốt, giờ đến cả tai cũng hỏng luôn rồi à?” Coco vẫn cứ cay nghiệt.
Lý Húc bước nhanh lên phía trước: “Chia tay? Em thử nói lại lần nữa xem.”
“Em nói... Ưm...” Coco không hề sợ, muốn mở miệng lặp lại, kết quả là Lý Húc đột nhiên tiến lên, túm chặt vai sau đó chặn miệng cô lại.
Coco “ưm ưm” vài tiếng, không tránh được nên dứt khoát cắn lại Lý Húc, trong chớp mắt, miệng hai người đều nhuốm đầy mùi máu tanh.
Lý Húc buông Coco ra: “Em cầm tinh con chó hả?”
“Còn anh cầm tinh con lợn à?” Coco phản bác.
“Đúng, lợn giống đó.” Nói xong Lý Húc liền tiếp tục tiến lên hôn lên bờ môi hồng gợi cảm của Coco, bàn tay to lớn đặt lên trên ngực cô ấy.
Coco âm thầm lườm anh ta một cái, đúng thật là lợn giống.
Nhưng vấn đề của họ vốn dĩ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn, một màn kích tình là có thể giải quyết được.