Mục lục
Truyện không tên số 32
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38401
Bà nội Diêm ôm chặt Lâm Lam, vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô để xoa dịu an ủi người trước mắt.
Phải một lúc sau Lâm Lam mới buông bà nội ra, có chút khó hiểu nhìn đoàn người phía sau “Bọn họ đây là...”
“Nói ra hơi dài, chúng ta về nhà trước.” Mẹ Diêm nắm chặt tay Lâm Lam, nhìn tới người không việc gì, cuối cùng trái tim cũng đã bình ổn lại.
Lâm Lam gật đầu, ba Lâm vỗ vỗ vai cô “Nha đầu ngốc này về sau không được làm mấy chuyện ngốc ngếch nữa, con không suy nghĩ cho chính mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, cũng là nghĩ cho bà nội và chúng ta.”
“Tôi biết, ba, là con làm không đúng.” Lâm Lam tự trách.
“Biết rồi là được rồi.” Ba Lâm trên miệng răn dạy con cái, nhưng trong lòng thì thương cô hơn bất kỳ ai.
“Được rồi, về nhà thôi, tiểu Lâm ngồi máy bay lâu như vậy, chúng ta về nhà trước nhé.” Nhìn thấy ba Lâm đang nghiêm khắc dạy dỗ, mẹ Diêm mở miệng hòa giải không khí.
Ngồi máy bay lâu như vậy, cả người lẫn tinh thần đều kiệt quệ rồi, Lâm Lam rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Bà nội nhìn thấy đau lòng lắc đầu, thúc giục người lái xe đi nhanh hơn.
Ở xe phía sau, Tăng Tuyết vừa lên xe liền tìm kiếm xem xảy ra chuyện gì, một lúc sau liền hiểu rõ sự tình là gì.
Thì ra là Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cư dân mạng đều biết. Thậm chí còn biết cô bởi vì một người có hình dáng giống Diêm Quân Lệnh mà không ngại phương xa đi tìm anh.
Càng đáng sợ hơn là trên báo có ảnh Lâm Lam bị uy hiếp ở Saya, có thể nói chấn động lòng người, người phóng viên viết bài cũng rất văn vẻ, viết nên một câu chuyện quả thực vô cùng cảm lòng người. Đặc biệt còn tạo ra hình ảnh một Lâm Lam đứng trong bữa tiệc đính hôn của công chúa Helen và Beson, cô đứng một mình vô cùng tĩnh lặng và cô đơn, cũng làm câu chuyện càng thêm phần lạnh lẽo ảm đạm hơn.
“Tôi thao, thảo nào hôm nay lại xuất hiện cái việc này, dọa chết tôi rồi, không biết là ai làm ra cái trò này? Tôi nhìn đều muốn khóc luôn rồi.” Tăng Tuyết cũng chua xót, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Lộc Tam nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, thúc giục Vương Đại lái xe nhanh.
“Lái nhanh vậy làm gì? Tôi cũng không phải phụ nữ mang thai đẻ gấp.” Tuyết Tuyết phẫn nộ hỏi.
“Có phóng viên đuổi theo.” Lộc Tam nhìn vào kính chiếu hậu.
Tăng Tuyết sững người “Mới về nước liền bám theo sao?”
“Không, mấy người chó săn này chắc chắn là từ nước ngoài về đây.” Lộc Tam nhìn các phóng viên có chút quen mắt.
Chú Trương đang lái xe tăng thêm tốc độ.
Mười phút sau, một chó săn bị bắt lại giữa đường, vừa nịnh nọt Tăng Tuyết, vừa châm thuốc nịnh nọt Vương Đại Lộc Tam “Xin lỗi, xin lỗi, các vị đại lượng, tôi đây cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo.”
“Bài báo là do cậu viết à?’ Tăng Tuyết nhìn mặt người đàn ông hèn hạ trước mặt, không tin rằng người như vậy mà lại có tài văn học thế kia.
“Thật sự là tôi viết, nhưng mọi người yên tâm, tôi không có một chút nào muốn bôi nhọ Lâm Lam, tuyệt đối là viết sự thật.” Người đàn ông giơ tay phát thề.
Tăng Tuyết hất hất tay “Bỏ đi, dù sao cũng không phải nói xấu, nhưng đừng đi theo nữa.”
“Vâng vâng vâng, nhưng đã không thấy Thẩm Hoằng? Cô với Thẩm Hoằng nếu như đính hôn, nhất định phải để tôi chụp, dù sao tôi cũng để ý mọi người nửa năm rồi.” Nói xong phóng viên còn đưa cho Tăng Tuyết một bức ảnh.
Tăng Tuyết cả nửa ngày sau cũng không có phản ứng, chờ đến khi phản ứng thì người đã chạy xa, giận giữ nhảy cẫng lên “Tôi với cái họ Thẩm một chút quan hệ cũng không có, cái lũ chó săn buồn nôn này !”
“Theo như tôi biết, chó săn này vẫn luôn đi theo chụp lén cô.” Lộc Tam cuối cùng cũng có lòng tốt nhắc nhở.
“Cái gì? Luôn đi theo thôi?” Tăng Tuyết một mặt kinh ngạc.
Lộc Tam và Vương Đại gật gật đầu.
“Vậy sao hai người không nói với tôi.” Tăng Tuyết phát nổ.
“Nhiệm vụ của chúng tôi là phụ trách an toàn cho phu nhân, cô lại không có trả tiền cho chúng tôi theo dõi bọn chó ăn này.” Lộc Tam rất chân thành nói, Tăng Tuyết nghe tới muốn liều mạng với bọn họ, hai cái đồ khốn nạn này.
“Dù sao cũng chẳng mất gì, nếu như bọn họ có động thái gì làm hại tới phu nhân, chúng tôi sẽ xử lý.” Vương Đại bổ sung một câu.
Tăng Tuyết càng bị tổn thương hơn “Còn tôi? Làm hại tôi thì sao?”
Hai người kỳ lạ nhìn cô, dường như đang hỏi cô thì có cái gì mà gây hại được?
Bị hai người lần nữa dùng ánh mắt thương hại, Tăng Tuyết phẫn nộ lên xe, nói với Trương “Chú Trương lái xe, bọn họ đi bảo vệ Tiểu Lâm, làm phiền chú chở cháu đến căn hộ, cháu phải trở về chữa lành vết thương.”
Chú Trương có chút ngại ngường lắc đầu “Sợ là không được.”
Tăng Tuyết đau khổ “Chú Trương ngay cả chú cũng bỏ rơi cháu?”
“A không phải, có người tới đón cô.” Chú Trương nói xong chỉ chiếc xe đang đậu ở phía trước.
“Ai đón tôi ?” Tăng Tuyết không tin, quay đầu nhìn bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên xe, cảm xúc ngưng đọng “Chú Trương, chú đưa cháu về, cháu không quen anh ta.”
“Đây không tốt lắm?” Chú Trương có chút khó xử.
“Có gì không tốt, chú Trương nếu như vứt cháu giữa đường, cháu lập tức gọi điện cho Lâm Lam khiếu nại, chú cũng biết bây giờ Lâm Lam đang mang thai mà.”
“A, cái nha đầu này, tôi chở cô, cô còn uy hiếp chú Trương?” Chú Trương cười lớn.
Tăng Tuyết kiêu ngại hừm một tiếng, chú Trương khởi động xe rời đi.
Người đàn ông tự mạn đang ngồi trong xe, vô cùng tự luyến cho rằng Tăng Tuyết nhìn thấy mình sẽ xuống xe, không ngờ tới vừa nhìn thấy bóng dáng anh trên xe liền quay người rời đi.
Thẩm Hoằng choáng váng, quay người đuổi theo “Tăng Tuyết đứng lại cho tôi !”
“Thẩm thiếu đừng làm phiền nữa, không bằng cho anh em bọn tôi đi nhờ một chuyến.” Lộc Tam nói lập tức kéo Vương Đại mở cửa xe lên ngồi.
“Mấy người...” Thẩm Hoằng mắng giữa chường dừng lại, đột nhiên nghĩ tới Lộc Tam và Vương Đại có bao nhiêu bất thường, đành phải lặng lẽ lên xe, từ Thẩm thiếu trở thành Thẩm tài xế.
Mà lúc chiếc xe đi ngay quay Thẩm thị, mà cái người lúc nãy bị vứt giữa đường nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kỳ “Thẩm thiếu không phải là nói theo đuổi tình yêu sao? Nhưng trên xe sao lại là đàn ông, còn là hai người?”
Đôi mắt bỗng nhiên vụt sáng, tin mới, tin mới.
Nhưng khẩu vị của Thẩm thiếu nặng quá, thật tốt quá đi?
Mà Thẩm tài xế vẫn không hề hay biết điều gì.
Tăng Tuyết trở về căn hộ, chân vừa đặt xuống đất, Thẩm Hoằng đem theo Vương Đại và Lộc Tam cũng dừng xe lại.
Người đàn ông bị chơi xấu, mở cửa xe chắn trước mặt Tăng Tuyết “Cô làm sao phải trốn tôi?”
“Tôi làm sao phải trốn anh?” Tăng Tuyết nhìn người đàn ông phong lưu trước mắt.
“Vậy cô làm sao phải chạy ?” Giọng điệu của Thẩm Hoằng nôn nóng, đặc biệt ấu trĩ.
“Thẩm Hoằng ý của anh là tôi không về ngồi xe về nhà.” Tăng Tuyết càng lúc càng khó hiểu, cô phải báo cáo lộ trình cho anh sao?
“Cô biết tôi không phải ý này?” Thẩm Hoằng ảo não.
Tăng Tuyết đẩy anh ta “Ý của anh là gì tôi không biết, cũng không muốn biết, anh đi ra, tôi ngồi mười mấy tiếng rất mệt rồi.”
“Cô...” Thẩm Hoằng lo lăng, nhưng buông ra, dồn nén cuối cùng mới phun ra một câu “Cô có nhớ tôi không?”
“Cái gì?” Tăng Tuyết cho rằng cô bị điếc rồi.
“Lẽ nào cô ra nước ngoài lâu như vậy cũng không nhớ tôi?” Vừa nhìn tới phản ứng của Tăng Tuyết, Thẩm Hoằng gào lên.
Tăng Tuyết bịt lỗ tai “Tôi tha thứ cho anh chuyện anh cưỡng gian tôi, không có nghĩa giữa chúng ta còn có mối quan hệ nữa khác, Thẩm Hoằng có phải anh ăn nhầm thuốc không ?”
“Vậy nên cô đang chơi tôi ?”
“Tôi...”
Tăng Tuyết nghẹn lời, cô làm sao chơi anh rồi? Không phải nói hành vi sau khi uống rượu say không cần chịu trách sao !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK