Editor: Nhan
Trước đây mặc dù Khúc Yên truyền một nửa nội lực cho Mộ Dung Hàn nhưng cũng không ảnh hưởng tới khinh công tuyệt đỉnh của cô.
Mặt khác của núi Thanh Bách chính là kinh thành, đã bị binh lính Yến quốc công phá, vô cùng náo loạn.
Khúc Yên vượt nóc băng tường dưới màn đêm, không bị ai phát hiện.
Cô tới phủ Tam công chúa, phát hiện phủ đệ bị binh lính dưới quyền Mộ Dung Hàn bao vây.
Cô như mèo nằm trên nóc nhà, nghe được binh sĩ phía dưới nói chuyện phiếm --
"Nghe nói phủ công chúa bỏ hoang lâu rồi, vị Tam công chúa Bắc triều kia đã mất tích bảy năm, không biết vì sao điện hạ muốn chúng ta canh giữ ở đây?"
"Điện hạ tự có sắp xếp của ngài, chúng ta nghe lệnh là được.
"
"Cũng đúng, điện hạ thần cơ diệu toán, dụng binh như thần, ngắn ngủi bảy năm đã thu phục non sông, còn đánh giết cẩu tặc Bắc triều đến cầu xin tha thứ, thực sự là thống khoái!" Một binh sĩ mặt đầy tự hào, tràn đầy sùng bái kính ngưỡng với điện hạ của bọn hắn.
"Điện hạ đánh Nam dẹp Bắc lâu như vậy, bây giờ đại phá kinh thành Bắc triều, cuối cùng cũng có thể lên ngôi.
"
"Không biết điện hạ sẽ chọn nữ tử nào để lập làm hoàng hậu?" Một tên lính khác bát quái, "Tả đại tướng quân nhiều lần lập đại công, lại có quan hệ thân thiết nhất với điện hạ, ta đoán điện hạ có thể sẽ lấy nhi nữ của Tả tướng quân làm phi.
"
"Theo ta thấy thì điện hạ có quan hệ không tầm thường với y nữ Hồng Tang xinh đẹp nhất trong quân chúng ta, nói không chừng nàng ta mới là hoàng hậu tương lai.
"
Khúc Yên nghe bát quái một hồi cũng không có tin tức gì hữu dụng, đang muốn rời đi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc được mọi người vây quanh, đi tới trước cửa phủ công chúa.
"Điện hạ, ngài thật sự muốn đi vào một mình sao?" Phó tướng bên người Mộ Dung Hàn lo lắng nói, "Mặc dù phủ công chúa này đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng khó bảo đảm còn dư nghiệt ẩn thân trong đó, chưa bị điều tra ra.
"
"Không ngại.
" Âm thanh nam tử trầm thấp, đưa tay cản đám người đi theo, bước qua cửa lớn phủ công chúa.
Ngày xưa phủ Tam công chúa phong quang vô hạn, bây giờ nghèo túng tịch liêu.
Người làm trong phủ trốn đi hết, cũng có người đã chết, rất nhiều đồ quý giá cũng bị trộm phải đến bảy tám phần.
Chỉ còn lại một phủ đệ trống không, cô tịch.
Mộ Dung Hàn từng bước một đi đến sương phòng công chúa.
Hắn đã từng bị Tam công chúa Khúc Yên bắt lại ném vào đây, có ý muốn làm bậy.
Khi đó, hắn cực kỳ chán ghét cô, tràn đầy sát ý với cô.
Rồi sau đó! !
Hắn chậm rãi đi vào, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Gương đồng đã phủ đầy tro bụi, trên mặt bàn đặt hộp trang điểm trống rỗng, bên trong chỉ còn một cây lược gỗ.
Mộ Dung Hàn cầm cây lược gỗ lên, nhìn mấy sợi tóc đen nhánh quấn quanh phía trên.
Hắn bỗng nhớ lại bảy năm trước ở khách điếm, hắn cùng nha đầu ngâm trong thùng gỗ, áo cô ướt đẫm, tóc đen rủ xuống! !
Khi đó, cô tóc dài đã gần đến eo.
Giống như chiều dài mấy sợi tóc đen trong tay hắn.
"Nha đầu! ! " Hắn gọi rất nhỏ.
Bảy năm.
Hắn chưa từng quên cô.
Mỗi lần nhớ tới là lòng lại đau xót.
Duyên phận giữa hắn và cô cùng lắm chỉ vỏn vẹn mấy ngày mà thôi, vì sao lại khắc sâu trong lòng hắn như vậy?
Còn khó phai nhòa hơn cả dấu tích của việc chịu cực hình.
"Hàn ca ca.
"
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ bỗng vang lên sau lưng hắn.
Mộ Dung Hàn chợt cứng đờ.
Hắn bỗng nhiên đứng lên, trong lúc nhất thời không dám quay người.
Giọng nói này! !
Không, không có khả năng!
Chỉ là ảo giác mà thôi!
Giống như ác mộng mỗi đêm, hắn trông thấy thân ảnh của cô, đưa tay bắt lấy nhưng lại xuyên qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tan biến.
"Hàn ca ca, sao huynh không quay đầu lại?" Khúc Yên cách hắn không xa, đứng ở cửa sổ, ánh trăng sáng rọi vào tóc cô như tỏa ánh hào quang.
Động tác Mộ Dung Hàn cực kỳ chậm chạp, xoay người một chút, đột nhiên mở to mắt.
Gương mặt này! !
Dung mạo thiếu nữ trước mắt kiều diễm, đáy mắt mang theo vẻ mỉm cười, lúm đồng tiền bên má nhàn nhạt, xinh đẹp lại đáng yêu.
Mộ Dung Hàn nhìn cô từ đầu tới chân, cô mặc một bộ váy trắng, không đeo trang sức.
Bộ đồ trắng như tuyết này! !
Là lúc cô nhập táng, đích thân hắn thay cho cô.
________________________
*phủ đệ: nơi ở của các quan lại quý tộc hoặc các hoàng tử công chúa khi được cho phép ra ở riêng.
*cô tịch: cô đơn, lẻ loi, quạnh vắng
*tịch liêu: tịch mịch, hoang vắng
*thống khoái: thích thú, khoái lạc, sung sướng cực độ
Nhan: tui thích một số tính từ kiểu như 3 từ cuối lắm, nhưng chưa tìm được từ tương đương ý, kiểu tui thấy ý nghĩa của nó vẫn mạnh hơn chút hehe.
Danh Sách Chương: