Mục lục
Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edt: Nhan

“Cảm ơn Khúc tiểu thư, tôi lập tức đi mua.” A Lương nhận tấm vé, thành thành thật thật đi khỏi.

Khúc Yên nhìn hắn nhanh chóng rời đi, không khỏi buồn cười lắc đầu.

A Lương này tuy rất trung thành nhưng có chút ngốc và thẳng thắn.

Nhưng mà cũng chính bởi vì như thế nên Cố Vân Thâm mới dùng hắn.

Ít nhất sẽ không giống những người Cố gia tâm cơ ác độc tính toán người khác.

Khúc Yên lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, bước nhẹ nhàng đến bên giường.

Cố Vân Thâm được cho uống thuốc hạ sốt, dường như ngủ thϊếp đi.

Hắn ngủ cũng không ngon, khuôn mặt đẹp trai hơi nhợt nhạt, hai lông mày chau lại.

Khúc Yên cẩn thận không đánh thức hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, lấy ra Trấn Ma Đỉnh từ trong không gian.

Trấn Ma Đỉnh hóa thành một chiếc chuông nhỏ, tản ra ánh sáng lấp lánh lộng lẫy trong lòng bàn tay cô.

“Rốt cuộc cô là ai!”

Đột nhiên một giọng nói thâm trầm vang lên.

Khúc Yên híp mắt.

Âm thanh đến từ trong miệng Cố Vân Thâm, nhưng hắn cũng chưa tỉnh, mắt không hề mở ra.

“Anh là ai?” Khúc Yên chậm rãi mở miệng nói, “Anh trốn trong cơ thể Cố Vân Thâm, có nhận được đồng ý của hắn không?”

“Tôi còn cần được đồng ý sao?” Thanh âm kia hừ lạnh một tiếng, “Chúng tôi là anh em ruột, tôi giúp nó sống lại một đời, nó hẳn là phải biết ơn tôi!”

“Anh em ruột?” Khúc Yên chau mày, giật mình nói, “Thì ra anh là Cố nhị thiếu, Cố Vân Mặc.”

“Cô biết không ít nhỉ.”

“Cố gia có bốn anh em, người duy nhất mất sớm chính là anh, cũng không khó đoán.” Khúc Yên vuốt vuốt Trấn Ma Đỉnh trong tay, không nhanh không chậm nói, “Dù là anh em ruột thì cũng không nên dùng chung một cơ thể. Anh vẫn là sớm rời đi, đi đến nơi anh nên đến đi.”

“Cô nằm mơ!” Thanh âm kia bỗng nhiên âm trầm, lạnh lùng nói, “Nếu cô dùng pháp khí ép tôi rời khỏi cơ thể thì đừng trách tôi mang theo hắn đồng quy vu tận.”

“Anh muốn đồng quy vu tận cùng anh ấy như thế nào?” Khúc Yên hững hờ như nghe không hiểu, “Tôi dùng Trấn Ma Đỉnh thôn phệ linh hồn anh, cũng không ảnh hưởng tới Cố Vân Thâm.”

“Cô không thể nhưng tôi thì có, hahaha!” Thanh âm kia cười quái dị vài tiếng, “Tôi thấy cô rất khẩn trương với nó. Cô dám nhϊếp hồn, tôi dám liều đến hồn lực cuối cùng, khiến lục phủ ngũ tạng của Cố Vân Thâm nổ tung mà chết!”

“A, anh đây là đang uy hϊếp tôi.” Khúc Yên không hoảng chút nào, chậm rãi nói, “Anh nói đúng vài chỗ. Quả thật tôi rất để ý Cố Vân Thâm. Cho nên tôi cực kì ghét việc anh ở trong cơ thể của anh ấy. Nếu anh đã không chịu thì say giấc luôn đi.”

Cô vung tay lên, Trấn Ma Đỉnh lơ lửng giữa không trung, ánh sáng xanh lam lấp lánh bao quanh cơ thể Cố Vân Thâm.

“Mau dừng tay --” Âm thanh kia dần im bặt.

Khúc Yên thu hồi Trấn Ma Đỉnh, bỏ lại vào trong không gian.

Trên giường bệnh, mi mắt Cố Vân Thâm giật giật, bỗng dưng mở mắt.

“Yên......” Giọng hắn khàn khàn, giống như đang nằm mơ.

“Anh tỉnh rồi hả.” Khúc Yên nhàn nhạt nở nụ cười với hắn, “Anh có biết để A Lương canh giữ ở cửa ngay cả một chút tác dụng cũng không có không?”

Cố Vân Thâm giật mình, ngưng mắt nhìn cô nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Em nhìn thấy anh hai của anh?”

Khúc Yên kinh ngạc: “A? Anh nói gì cơ?”

“Vừa rồi em nói chuyện với anh hai của anh, anh đều nghe thấy được.”

Vừa rồi cơ thể hắn nặng nề nhưng nửa tỉnh nửa mơ, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của cô cùng anh hai.

“Nghe thấy sao......” Đôi mắt đen nhánh của Khúc Yên nhẹ nhàng chuyển động, cười tà mị, “Vậy anh đoán xem em là người như thế nào?”

___________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK