Mục lục
Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edt: Nhan

Khúc Yên cùng Cố Tử Dục oẳn tù tì đấu rượu, cô cố ý thua nhiều, rót cho mình không ít rượu.

Cô chính là muốn nhìn một chút xem Cố Vân Thâm có phải thật sự mặc kệ cô không.

- - Choáng váng, hình như uống hơi nhiều.

Cô nghĩ ở trong lòng.

Thời điểm Cố Vân Thâm vào đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô. Uống nhiều quá, lại còn không chịu ngừng!

“Anh Thâm, chúng ta ngồi chỗ nào?” A Lương giúp Cố Vân Thâm đẩy xe lăn, nhạc xung quanh đinh tai nhức óc, hắn chỉ có thể gân giọng hô.

Bốn phía nhìn sang, mang theo tò mò dò xét.

Tại sao có thể có nam nhân ngồi xe lăn đến quán bar chơi?

Nhưng nam nhân này quá đẹp trai, khi ánh đèn lộng lẫy chiếu vào mặt hắn lại thâm thúy quyến rũ lạ thường.

Ngay cả xe lăn như cũng biến thành điểm cộng, tăng thêm một loại cảm giác ốm yếu tuấn mỹ.

“Bàn kia.” Cố Vân Thâm chỉ tay...

A Lương nhìn qua, vị trí bàn kia ngay cạnh ghế dài, có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia ở khoảng cách gần.

Anh Thâm đối với cô gái này...... Có phải có tình cảm đặc biệt không?

Sẽ không phải là bắt gian chứ?

“Tiếu Ngôn, em đau đầu sao?” Ghế dài bên kia, Cố Tử Dục thấy Khúc Yên vừa uống vừa không ngừng day huyệt thái dương, không đành lòng để cô uống nữa, “Đừng uống, chúng ta ra nhảy đi.”

“Được, chúng ta đi nhảy.” Khúc Yên đạp giày cao gót đứng lên, cơ thể lung la lung lay.

“Cẩn thận.” Cố Tử Dục đỡ lấy cô.

Hắn thật sự không cố ý chiếm tiện nghi, cũng chỉ là thuận tay vịn trên hông cô.

Khúc Yên liếc tay hắn một cái, không đẩy ra.

“Đi, đi nhảy đi.” Cố Tử Dục ôm lấy eo cô, muốn đi về phía sân nhảy.

Nhưng hai người vừa mới đi khỏi ghế dài, Cố Tử Dục đột nhiên cảm giác cánh tay đau xót!

“Ai! Mẹ nhà nó dám túm tôi!”

Hắn giận dữ quay đầu, đang muốn chửi ầm lên, đã thấy đôi mắt phượng lạnh như băng đen như mực đang nhìn hắn.

“Chú, chú tư......” Cố Tử Dục sững sờ, lời thô tục đến bên miệng lại yên lặng nuốt vào.

“Buông cô ấy ra.”

Ngữ khí Cố Vân Thâm thanh lãnh, nghe như không có chút gợn sóng nào, nhưng Cố Tử Dục không biết sao lại nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn.

Cố Tử Dục do dự buông tay đặt ngang hông Khúc Yên ra, lúng túng nói: “Chú tư, chú cũng tới đây sao? Uống rượu không? Tiền cứ tính vào của cháu......”

Cố Vân Thâm không để ý tới hắn ta, ánh mắt âm u khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Yên.

Sắc mặt cô đỏ hồng, ánh mắt có chút mê ly, không quá ổn, đang đưa tay muốn khoác lên vai Cố Tử Dục mượn lực.

Cố Vân Thâm bất động thanh sắc bắt cổ tay nhỏ của, giữ cô: “Đứng cũng không vững, còn nhảy múa cái gì.”

“Ai nói tôi đứng không vững?” Khúc Yên hất tay hắn ra, ở trước mặt hắn đi tới đi lui mấy bước, lung lay sắp đổ, “Anh xem, không phải tôi đi bình thường sao?”

Cô đưa mắt nhìn Cố Tử Dục, “Không phải nói đi nhảy sao?”

Cô khoác hai tay lên vai Cố Tử Dục, “Nhảy ở đây sao?”

Cô vòng lấy cổ hắn, nghe tiết tấu lay động.

Cố Tử Dục cảm giác cổ mình trong nháy mắt cứng đờ, không phải do cô giữ mà là bị chú tư nhìn nên căng thẳng.

Xong rồi, dựa vào hơn hai mươi năm hiểu biết của hắn về chú tư, chú tư tuyệt đối đã tức giận!

Nhưng chú tư tức cái gì?

Hắn đã trưởng thành, cũng không phải yêu sớm, chú tư sẽ không dạy dỗ hắn.

“Ưʍ...... Tử Dục, em có chút đau đầu.” Khúc Yên lung lay, dưới chân dẫm loạn, bàn tay chạm lên l*иg ngực Cố Tử Dục.

Cố Tử Dục bị dọa đến giật mình, cuống quít lùi về phía sau co người lại: “Tiếu, Tiếu Ngôn...... Nếu không thì chúng ta về chỗ ngồi nghỉ ngơi một lát?”

Khúc Yên nhìn hắn không có tiền đồ, trong lòng thấy buồn cười --

Sao lại sợ chú tư anh đến thế?

Thôi không sao, không nhảy thì đi khách sạn nghỉ cho khỏe, tôi thật sự đau đầu.

“Tử Dục, chúng ta đi......”

Khúc Yên vừa mở miệng, chỉ mới nói nửa câu, Cố Vân Thâm thình lình cắt đứt cô: “A Lương, mời cô Tiếu Ngôn lên xe, chúng ta về nhà.”

Khúc Yên nhướng mày, miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Cố tiên sinh, về nhà gì chứ? Về nhà của ai?”

______________________________

Chương 313 (35)

Edt: Nhan

“Trở về nhà của chúng ta.” Cố Vân Thâm trầm giọng nói.

“Chú tư......” Cố Tử Dục giật nảy mình, “Cái gì gọi là nhà của hai người? Chú và Tiếu Ngôn có quan hệ thế nào?”

Cố Vân Thâm liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chú và cô ấy có hôn ước. Cô ấy là vị hôn thê của chú.”

Cố Tử Dục nhíu mày, chần chừ nói: “Không đúng, cháu nhớ vị hôn thê của chú tên là Thôi gì đó Viện, đã quyết định từ lâu rồi.”

“Đó là trước đó.” Cố Vân Thâm nheo mắt lại, lạnh lẽo quét Cố Tử Dục một cái, “Sao, cháu dự định cướp người? Cháu trai cướp dì tư, tin tức này truyền về Cố gia, cháu cảm thấy cha cháu có thể đánh mông cháu nở hoa không?”

Cố Tử Dục không hiểu sao lại có cảm giác trên mông mát lạnh.

Nếu như chuyện này thật sự truyền về Cố gia, cha hắn chắc chắn cảm thấy mất hết mặt mũi, sau đó quật roi xuống người hắn.

Quả thật rất có thể bị đánh......

“Tử Dục, anh đừng sợ.” Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, ngọt ngào nói, “Chú tư anh hù dọa anh đấy. Em và anh ta cũng không kết hôn hay cử hành lễ đính hôn, không tính là vị hôn thê.”

“Tiếu Ngôn, vậy chúng ta......” Cố Tử Dục tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Chúng ta lén lút chuồn đi nhé? Chú tư ở đây, anh cảm giác cả người không được tự nhiên. Anh dẫn em đi chỗ khác chơi.”

“Được.” Khúc Yên gật đầu.

Cô chủ động giữ chặt tay Cố Tử Dục, đi ra bên ngoài.

Ra đến nơi an tĩnh, cô mới buông tay ra, hỏi, “Chúng ta đi đâu?”

Cố Tử Dục cúi đầu nhìn tay mình một chút, ài...... Hắn trải qua tình trường, quen biết nhiều cô gái như vậy, sao hôm nay được nắm tay một chút mà lại cảm giác kí©h thí©ɧ như vậy!

“Tử Dục?” Khúc Yên nhìn hắn ngây ngốc ngẩn người, nghi ngờ gọi, “Anh sao vậy?”

“Anh dẫn em lên trên núi ngắm cảnh đêm có được không?” Bỗng nhiên Cố Tử Dục dâng trào cảm xúc, nhất định hắn đã gặp được định mệnh của đời mình nên mới có thể năm tay một chút đã kích động!

Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Khúc Yên, lớn tiếng nói, “Dù bị cha đánh, anh cũng muốn theo đuổi em! Anh muốn cùng chú tư cạnh tranh công bằng!”

Khúc Yên cười khẽ: “Chú tư của anh cũng không theo đuổi em, không thể cạnh tranh.”

“Tiếu Ngôn, em đợi anh một phút, anh đi lấy xe.”

Cố Tử Dục vội vàng đi lấy xe, nhưng chỗ đậu đông đúc, xe của hắn bị kẹt ở xó xỉnh, không mở được cửa xe, không thể làm gì khác hơn là để Khúc Yên chờ một lúc.

Khúc Yên đứng bên cạnh bồn hoa, quay đầu nhìn về phía quán bar một chút.

Cố Vân Thâm cùng tài xế A Lương của hắn cũng đi ra.

Cô đưa mắt nhìn xa xa, thầm nghĩ --

Tiểu Cố, trừ phi đêm nay anh thổ lộ trước mặt mọi người, bằng không tôi sẽ không trở về với anh.

Xe lăn của Cố Vân Thâm đang tới gần cô, nghe được câu này, mặt bỗng cứng đờ.

Cô còn muốn làm loạn đến lúc nào!

“A Lương, chúng ta về công ty!” Hắn rõ ràng bản thân bị cô trêu đùa, lòng có chút tức giận.

“Anh Thâm, anh không bắt gian?” A Lương ngay thẳng nói, “Cô gái xinh đẹp kia không phải vị hôn thê của anh sao? Cô ấy cùng cháu anh...... Đây không phải là đội nón xanh cho anh sao?”

Hai tay Cố Vân Thâm đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, lạnh lùng nói: “A Lương, đừng nói nữa!”

“A......” A Lương gãi đầu một cái.

Câu nói này, hình như Anh Thâm đã từng nói một lần.

“Tiếu Ngôn! Lên xe --” Cố Tử Dục thật vất vả đẩy xe, vội vàng gọi Khúc Yên.

“Anh Thâm, bọn họ đi rồi sao? Anh thật sự không đuổi theo?” A Lương nhịn không được lại lắm miệng hỏi một câu.

Ngực Cố Vân Thâm chập trùng, hít một hơi thật sâu: “Đẩy tôi qua đó.”

A Lương cảm giác mang trong mình sứ mệnh quan trọng, nhanh chóng đẩy hắn tới, ngăn trước người Khúc Yên.

______________________

Chương 314 (36)

Edt: Nhan

Khúc Yên nghĩ vài giây, trả lời: "Không phải anh nói hôm nay váy của em rất xấu sao? Có đúng là lời thật lòng không?"

Cố Vân Thâm nhẹ cong môi: "Em nhớ rõ lời anh nói như vậy sao?"

Khúc Yên khẽ nói: "Bị người khác nói xấu thì sao em lại không nhớ được chứ?"

Cố Vân Thâm ngước mắt, ánh mắt chậm rãi lướt qua váy cô.

Quá hấp dẫn.

Đường cong lộ ra, kiều diễm thướt tha.

Hắn thật sự không thích cô mặc như vậy ở bên ngoài.

"Loại váy này chỉ thích hợp mặc trong nhà." Hắn lại liếc mắt nhìn gương mặt trang điểm quyến rũ của cô, nói, "Kiểu trang điểm và dịch dung thế này, tốt nhất là đừng dùng."

"Em trang điểm thật sự rất đậm sao?" Khúc Yên sờ mặt mình một cái --

Cô không nhịn được mà hoài nghi bản thân.

Kỹ thuật trang điểm của cô rất tệ sao?

"Ừ." Cố Vân Thâm bất động thanh sắc "tẩy não" cô, "Thời điểm em không trang điểm là đẹp nhất. Thanh thủy xuất phù dung*, em không trang điểm cũng rất đẹp."

*Thanh thủy xuất phù dung: Hoa sen mọc từ đầm nước trong thanh khiết, có lẽ là chỉ vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết của người con gái?

Khúc Yên nhướng mày nhìn hắn một cái, ồ một tiếng: "Em hiểu rồi, anh không thích em mặc mát mẻ, bị nam nhân khác trông thấy."

Cô cố ý kéo dây áo mỏng manh trên vai xuống một chút.

Ánh mắt Cố Vân Thâm xoay chuyển, váy đỏ này vốn đã thiếu vải, bị kéo một phát như thế, ngực như ẩn như hiện.

Trong chiếc xe phía sau cô, Cố Tử Dục đang nhìn.

"Không được làm loạn!" Lửa giận trong lòng Cố Vân Thâm dâng lên, tay đặt trên tay vịn xe lăn, đứng lên giúp cô kéo lại dây áo.

"Chờ chút!" Khúc Yên thừa cơ bắt lấy tay hắn, đè lên vai mình.

Cố Vân Thâm chỉ thấy cảm giác non mịn trơn mềm trong lòng bàn tay, giật mình một chút.

"Em làm gì vậy?"

Ép hắn ăn đậu hũ sao?

"Tiểu Cố, anh xem --" Khúc Yên dời tầm mắt, nhìn hai chân hắn đang đứng lên, "Anh có thể đứng lên, anh không phát hiện sao?"

Cố Vân Thâm đột nhiên ngẩn người!

Nhưng lập tức cũng cảm giác hai chân mình như nhũn ra, ngồi xuống xe lăn.

"Em cảm thấy......" Khúc Yên hơi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói khẽ, "Chân của anh đã bình phục. Nhưng trong lòng anh có chướng ngại gì đó khiến cho anh không thể đứng lên."

Cố Vân Thâm cụp mắt, che đi vẻ phức tạp dưới đáy mắt.

Trong lòng hắn có chướng ngại?

Nếu thật sự muốn nói thì đó chính là sự tồn tại của anh hai.

Chẳng lẽ là anh hai không muốn hắn khôi phục, không muốn hắn có thể đứng lên?

Dùng cách này để khống chế hắn?

"Dù như thế nào thì cũng là tiến triển đáng mừng." Khúc Yên nhàn nhạt nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu gối hắn, "Anh nhất định sẽ khôi phục hoàn toàn."

Giọng nói của cô ôn nhu, nét mặt tươi cười ngọt ngào.

Trong lòng Cố Vân Thâm kích động, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô chợt đứng dậy, cười hì hì nói, "Lời thổ lộ của anh, em đã nghe xong. Không còn chuyện gì thì em đi trước."

"Dừng lại!" Cố Vân Thâm hô lên.

"Còn lâu em mới đứng lại." Khúc Yên cong mắt cười nhìn hắn, "Anh có bản lĩnh thì tự mình đứng lên đuổi theo em đi."

Cô nói xong liền chui vào trong xe Cố Tử Dục, "Tử Dục, nhanh, chúng ta đi thôi!"

"Được!" Lần này Cố Tử Dục phản ứng rất nhanh, chân đạp ga, nhanh như chớp lái đi.

A Lương vừa mới lái xe tới, thấy chỉ còn lại một mình ông chủ nhà mình, bối rối hỏi: "Anh Thâm, cô ấy đâu rồi?"

Hai tay Cố Vân Thâm bóp chân, dùng rất nhiều lực gây nên đau đớn.

Đôi chân này, kiếp trước gần như chết lặng.

Bây giờ đúng là khí huyết lưu thông, gần như lành lặn.

Nhưng hắn vẫn không thể đứng lên đuổi theo cô!

Cô gái nhỏ chết tiệt này, nắm được điểm yếu của hắn liền khıêυ khí©h hắn như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK