"Hai người lập tức rời khỏi đây cho tôi." Giọng Cố Vân Thâm thanh lãnh, gần như sẽ không thay đổi, "Đêm nay tôi không muốn bị người khác quấy rầy."
A Lương ngay thẳng trung thực, đưa áo khoác cho Cố Vân Thâm rồi rời đi: "Anh Thâm, hẹn gặp lại!"
Khúc Yên lại không đi.
"Khúc Yên, tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Cố Vân Thâm nhíu mày, giống như chán ghét nhìn cô, "Nhất định phải khiến tôi nói lời khó nghe thì cô mới chịu đi?"
"Anh cứ việc nói." Khúc Yên lách mình vào cửa, thuận tay khóa lại.
Cố Vân Thâm di chuyển xe lăn dựa vào vách tường, tay phải hung hăng ghìm sau lưng.
Khúc Yên nghiêng người tới gần hắn, hoài nghi trên dưới dò xét hắn: "Cố Vân Thâm, rốt cuộc anh bị sao vậy?"
Quái lạ.
Kì quái đến mức không giống hắn nữa.
"Không có việc gì." Cố Vân Thâm thấy đuổi cô không được, không thể làm gì khác hơn là đổi thành đuổi cô vào phòng, "Em mau trở về phòng ngủ đi."
"Được." Khúc Yên nhìn hắn không chịu nói, dứt khoát nghe lời quay người trở về phòng...
Tất nhiên ép không được thì tạm thời cô không ép.
Chỉ cần người khác không có việc gì là được.
Cố Vân Thâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, thở dài một hơi, tay nắm dao hơi buông lỏng.
"Chú tư, chú sợ anh tổn thương nữ nhân này như vậy sao?"
Trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên giọng của anh hai Cố Vân Mặc.
"Anh hai, anh có gì bất mãn thì cứ nhằm vào em." Cố Vân Thâm nói ở trong lòng, "Cô ấy chưa từng đắc tội anh, còn đầu tư cho em 10 tỷ, có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta."
"A!" Cố Vân Mặc cười lạnh, "Chú thì biết cái gì? Thân phận của cô ta không đơn giản."
"Cô ấy có thân phận gì?"
"Tóm lại, có anh thì không có cô ta." Giọng Cố Vân Mặc càng ngày càng âm trầm, giống như hàn khí tỏa ra từ sâu dưới địa ngục.
Cố Vân Thâm chợt cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí rét lạnh xâm nhập toàn thân, nhất là hai chân.
Khúc Yên từ trong phòng khách cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm, thuận mắt nhìn Cố Vân Thâm còn ở phòng khách.
Bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Cố Vân Thâm cầm trong tay......một con dao?
"Cố Vân Thâm, đêm hôm khuya khoắt anh cầm con dao lớn như vậy làm gì?" Khúc Yên giật mình hỏi.
"Chẳng mấy chốc em sẽ biết." Cố Vân Thâm đột nhiên quay đầu, ánh mắt rét lạnh nặng nề, âm u lạnh lẽo dị thường.
Tâm Khúc Yên nhảy một cái!
Cố Vân Thâm lạnh lùng cong khóe môi, không nói hai lời, đẩy xe lăn vội xông tới, giơ tay hung dữ đâm về cô!
Khúc Yên hét lớn một tiếng: "Cố Vân Thâm! Anh tỉnh táo một chút!"
Cố Vân Thâm nghe thấy liền nheo mắt, ánh mắt khẽ động, tay gắt gao dùng lực, liều mạng khống chế động tác.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nửa giây, trong chớp mắt, hắn biết chính mình không khống chế nổi sức mạnh kia, chợt cắn răng một cái, cấp tốc xoay cổ tay, hướng về phía mình!
"Yên Nhi, tránh ra!"
Hắn vừa dứt lời, mũi đao nhắm ngay bụng mình, phốc một tiếng, máu bắn tung toé!
"Cố Vân Thâm!" Khúc Yên kinh ngạc mở to mắt.
"Đừng tới đây --" Tay Cố Vân Thâm phát run, mũi dao còn đâm vào bụng, trán hắn toàn mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, giọng khàn khàn, "Em đừng nhúng tay vào, không nên tới gần anh, cách xa một chút."
Khúc Yên bị một màn nguy hiểm lại khó hiểu này lại làm choáng váng.
Có phải đầu óc Cố Vân Thâm có bệnh không?
Rốt cuộc hắn muốn gϊếŧ cô hay là muốn tự hại mình?!
"Cố Vân Thâm, anh bị thương rồi." Khúc Yên đứng tại chỗ không nhúc nhích, thận trọng nói, "Em giúp anh gọi xe cứu thương có được không?"
"Không cần." Cố Vân Thâm khẽ run tay nắm chặt chuôi dao, trán nổi gân xanh, gắt gao đè nén xúc động muốn rút dao ra gϊếŧ cô, "Em trở về phòng, khóa kỹ cửa. Anh sẽ tự xử lý vết thương."
____________________
Chương 319 (41)
Edt: Nhan
"Em đứng ở đây, em không tới gần anh." Khúc Yên thả nhẹ tiếng nói, mềm mại dụ dỗ nói, "Anh nói thật cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ cầm dao đả thương người khác.
Dù là muốn đả thương cô hay là chính hắn thì cũng phải có nguyên nhân.
"Em lùi về sau mấy bước." Cảm giác run rẩy trên tay Cố Vân Thâm dần ngừng lại, hắn cảm thấy sức mạnh của anh hai bị ý chí của hắn khống chế được một chút, không còn mãnh liệt muốn lao về phía Khúc Yên nữa.
"Được, em lùi." Khúc Yên khôn khéo lùi xuống.
Cô mềm giọng nói, "Nếu như anh đang bảo vệ em, vậy cũng không nên cất giấu bí mật một mình."
Giọng nói ngọt ngào của cô như chứa mật, đó là sự cám dỗ khó cưỡng lại nhất đối với Cố Vân Thâm.
"Nếu em biết đó là bí mật thì nên hiểu anh có lý do không thể nói ra." Cố Vân Thâm yên tĩnh điều chỉnh nhịp thở mấy giây, ổn định tay cầm dao, không để cho mình bị cô dụ.
Hắn đúng là đang bảo vệ cô.
Nguyên nhân chính là như thế, càng không thể nói cho cô.
Nhỡ lại chọc giận anh hai lần nữa, hậu quả khó mà lường được.
"Vậy em không ép anh nói. Nhưng mà miệng vết thương của anh nhất định phải lập tức xử lý." Khúc Yên chạy đi lấy hòm thuốc, "Em giúp anh cầm máu trước rồi chúng ta đi bệnh viện nhé?"
"Em gọi điện thoại cho A Lương để anh ấy đưa anh đi bệnh viện." Mặt Cố Vân Thâm đầy mồ hôi lại tái nhợt.
Hắn gồng mình dùng ý chí cực đại ức chế sức mạnh cổ quái của anh hai.
Trong cơ thể hắn như có hai lực lượng đang cắn xé lẫn nhau.
Một khi hắn nhượng bộ, e rằng khó có thể cứu vãn.
"Được! Em lập tức gọi điện thoại cho A Lương!" Khúc Yên biết lúc này không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu chân tướng.
Hắn không ngừng chảy máu, dường như lưỡi dao vẫn còn tiếp tục đâm vào bên trong một chút.
Hiện giờ không có gì quan trọng hơn so với tính mạng hắn.
A Lương vừa mới rời đi không lâu lại nhận được điện thoại, lập tức vội vã chạy đến.
Hắn nhìn thấy tình huống của Cố Vân Thâm, lập tức sợ đến choáng váng: "Anh Thâm! Anh bị sao vậy?! Anh cố chịu đựng! Tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện!"
A Lương khỏe mạnh, lập tức bế Cố Vân Thâm chạy vội ra ngoài.
Khúc Yên cũng không vội đi theo.
Cô nhất định phải làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bằng không, có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai và những lần kế tiếp.
"Tiểu Thất, mi ra đây." Cô vừa quan sát trong phòng, vừa kêu trợ thủ hệ thống Tiểu Thất.
"Kí chủ, ngài nghi ngờ gì sao?" Tiểu Thất hỏi.
"Tôi cảm thấy trong phòng này có một loại khí tức rất kỳ quái." Khúc Yên nhíu mày lại nhạy bén cảm nhận, lần trước cô đã mơ hồ cảm thấy một chút nhưng không nói nên lời. Lần này cảm giác càng thêm rõ ràng.
"Kí chủ, ngài là đang nói có mùi sao?"
"Không, không phải mùi rõ ràng có thể ngửi, là một loại năng lượng từ trường." Khúc Yên cũng là nhập vào trong cơ thể nguyên chủ, cô cực kì mẫn cảm với từ trường của linh hồn.
Cô nghi ngờ căn phòng này không sạch sẽ.
Thậm chí, "trên thân" Cố Vân Thâm không sạch sẽ.
"Tiểu Thất, mi lập tức khởi động hệ thống năng lượng điều tra, tôi muốn biết thế giới này có người trùng sinh, người xuyên việt hay những tồn tại vượt xa bình thường khác hay không."
Khúc Yên rũ mắt suy tư.
Sau khi cô đến thế giới này đã đọc qua tư liệu cơ bản mà hệ thống cho, cũng không có gì khác thường nên cô vẫn không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ người xuyên nhanh như cô còn có thể có đồ vật cổ quái khác.
"Vâng, kí chủ." Sau một lúc lâu, Tiểu Thất kinh ngạc trả lời, "Quả nhiên như kí chủ dự đoán, thế giới này có một người trùng sinh, hơn nữa cũng không nằm trong tư liệu hệ thống nắm giữ."
"Người trùng sinh là ai? Vì sao không bị hệ thống phát hiện?"