“Anh cả! Anh thế này cũng quá vô lý rồi!” Mặc dù Mạc Nam Thần sợ ánh mắt của anh cả hắn, nhưng vẫn là không phục, “Yên Yên đã đáp ứng em, sẽ cân nhắc hôn sự của chúng em. Anh không thể chiếm được trái tim của Yên Yên thì cũng đừng trút giận lên em chứ.”
Mạc Bắc Đình không để ý tới hắn, thâm thúy nhìn Khúc Yên, môi mỏng hé mở: “Tự em nói đi.”
Khúc Yên chớp chớp mắt: “Tôi muốn nói gì?”
Ánh mắt Mạc Bắc Đình ngưng trọng, khí tức khiếp người: “Em hiểu tôi có ý gì.”
Khúc Yên nhún vai: “Được a.”
Cô quay đầu nhìn về phía Mạc Nam Thần, giải thích, “Tôi mới vừa nói, nếu như ngài thật sự yêu tôi, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng mà, Mạc nhị thiếu, ngài cũng không yêu tôi. Cảm giác ngài đối với tôi giống như Mẫu Đơn lúc trước, mới mẻ và thưởng thức nhất thời thôi. Đây không phải tình yêu.”
Mạc Nam Thần mơ hồ: “Đây không phải tình yêu, cái gì mới là tình yêu?”
Khúc Yên không trả lời.
Vấn đề này, là nan đề muôn thuở.
Mỗi người đều phải tự tìm kiếm đáp án cho bản thân mình.
“Nhị thiếu, đốc quân thế này mới là tình yêu.” Bác sĩ quân y bị ép xem tiết mục hai anh em cướp một nữ nhân, ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói, “Đốc quân vì cứu vị tiểu thư này mà bắn một phát súng lên người mình. Nếu như đây không phải yêu, thế ái tình là gì?”
Bác sĩ quân y nhớ lại cảnh tượng oanh liệt thâm tình, không khỏi xúc động, “Tôi nghe nói, đốc quân lẻ loi một mình xông vào hòn đảo nguy hiểm, giống như kỵ sĩ diệt rồng giải cứu công chúa! Mặc dù bản thân kỵ sĩ mang trọng thương nhưng lại giành được tình yêu của đời mình!”
Khúc Yên nghe mà mấp máy môi hồng, nín cười.
Nào có khoa trương như vậy.
Mạc Bắc Đình trừng cô một cái, im lặng nói: “Làm sao, không phải tôi đã cứu được em sao?”
Khúc Yên gật gật đầu, âm thanh nho nhỏ nói: “Đúng rồi, kỵ sĩ diệt rồng, chào ngài!”
Vậy mà Mạc Nam Thần nghe xong rơm rớm nước mắt, đưa mắt nhìn về phía Mạc Bắc Đình, tràn đầy sùng bái: “Anh cả! Anh quá anh dũng! Nếu như Yên Yên vứt bỏ em để chọn anh, em cũng phục!”
Khúc Yên cười bật ra tiếng.
Mạc nhị thiếu quá buồn cười.
Cô chỉ nói thích không phải là yêu, quả nhiên lập tức liền buông tay.
“Đốc quân đại nhân, Kỷ Hàn Yên đã bị bắt.”
Bên ngoài thư phòng, một thuộc hạ tiến vào bẩm báo.
Thần sắc Mạc Bắc Đình trầm xuống, cất giọng nói: “Dẫn vào!”
Một lát sau, Kỷ Hàn Yên bị trói đưa vào.
Dáng vẻ cô ta chật vật, trên người có chút trầy xước, có thể là thời điểm chạy trốn ngã xuống nên bị thương.
Cô vừa nhìn thấy Kỷ Noãn Noãn liền kêu to: “Chị! Chị mau cứu em!”
Kỷ Noãn Noãn mờ mịt, kinh ngạc nói: “Anh Bắc Đình, đây là chuyện gì? Tại sao lại trói Hàn Yên?”
Mạc Bắc Đình lạnh nhạt: “Em để cho cô ta tự nói.”
Kỷ Noãn Noãn đến hỏi Kỷ Hàn Yên: “Yên Yên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em mau nói cho chị. Có phải em lại nghịch ngợm, khiến anh Bắc Đình hiểu lầm rồi không?”
Kỷ Hàn Yên khóc lớn: “Chị, em không làm gì cả! Em bị người khác hãm hại!”
Kỷ Noãn Noãn thấy em gái khóc ròng ròng, một thân chật vật, không khỏi đau lòng, đi đến bên người cô ta, nửa quỳ xoa đầu cô ta, ôn nhu nói: “Yên Yên, em đừng khóc, em từ từ nói. Chị ở đây, sẽ không mặc kệ em.”
Khúc Yên nhìn Kỷ Noãn Noãn ôn nhu thiện lương như vậy, trong lòng khẽ thở dài.
Đợi đến khi chân tướng tiết lộ, Noãn Noãn nhất định rất khó chịu.
Nhưng nữ nhân ác độc như Kỷ Hàn Yên, ở bên cạnh Noãn Noãn, sớm muộn sẽ hại Noãn Noãn một lần nữa.
Đau dài không bằng đau ngắn.
“Để em nói.” Khúc Yên đứng ra, thanh thúy nói, “Kỷ Hàn Yên đã từng làm chuyện ác độc gì, để tôi liệt kê từng chuyện cho mọi người nghe.”