“Thuyền tới rồi.” Khúc Yên không để ý tới hắn, nhìn thuyền dần cập bờ, tự ý lên thuyền trước.
Mấy phó tướng trên thuyền xuống, Mạc Bắc Đình phân phó bọn hắn an bài nhân thủ lục soát đảo rồi mới lên thuyền.
Trở lại thư phòng phủ đốc quân, Mạc Bắc Đình gọi quân y.
“Em ra ngoài trước đi.” Mạc Bắc Đình nói với Khúc Yên bên cạnh, “Em bị nhốt một ngày, đại khái cũng đói bụng rồi, xuống dưới lầu để người hầu chuẩn bị cho em một ít thức ăn.”
“Tôi ăn vụng bánh ngọt của người chèo thuyền, bây giờ không đói.” Khúc Yên hì hì nở nụ cười, “Ngài đuổi tôi làm gì? Sợ tôi thấy ngài kêu đau?”
“Tôi là sợ em nhìn thấy máu thịt be bét, bị dọa hét lên.” Mạc Bắc Đình ngược lại trêu chọc cô.
“Tôi còn lâu mới như thế.” Khúc Yên dứt khoát cầm cái kẹp đã khử trùng từ trong tay bác sĩ quân y, “Để tôi, ngài kiên nhẫn một chút, đạn nhất định phải lấy ra.”
Bác sĩ quân y bị động tác của cô làm giật mình kêu lên, hoảng hốt vội nói: “Vị tiểu thư này, việc này rất quan trọng, ngài không thể làm loạn đâu!”
Đốc quân có thân phận cao quý như vậy, nếu như hắn hi sinh trên chiến trường, đó là quang vinh, nếu như chết ở trong tay một nữ nhân, đó chính là chê cười!
“Để cho cô ấy làm.” Mạc Bắc Đình đưa tay chặn lời bác sĩ, “Ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem còn có cái gì em không biết.”
Khúc Yên ngồi xổm xuống bên cạnh ghế của hắn, nghiêng mặt nhỏ ngước mắt cười yếu ớt: “Đốc quân có lòng can đảm thật lớn, chính tôi cũng không xác định tôi có biết hay không, chỉ là muốn thử mà thôi.”
Cô cảm thấy mình biết.
Hẳn là đã làm qua ở nhiệm vụ nào đó, nếu không thì chính là hệ thống cho cô học bổ túc.
“Em cứ thử, thử không được tốt, cẩn thận đầu của em.” Mạc Bắc Đình hù dọa cô.
Khúc Yên mới không sợ, cô cầm kẹp y dụng, cẩn thận từng li từng tí quan sát miệng vết thương của hắn.
Ống quần đã bị cắt bỏ, vải rách dính vào máu ở vết thương, cưỡng ép giật ra nhất định rất đau.
“Trước tiên cần loại bỏ mấy chỗ vải rách này.” Khúc Yên thuần thục nói với bác sĩ, “Thuốc sát trùng, thuốc gây mê, cho tôi.”
Bác sĩ do dự nhìn Mạc Bắc Đình.
“Cho cô ấy đi.” Mạc Bắc Đình trầm giọng nói.
Bác sĩ không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh đem đồ giao cho Khúc Yên.
Khúc Yên đổ thuốc sát trùng lên vết thương, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn đau đến trên trán đều là mồ hôi lạnh nhưng vẫn khí khái hào hùng lạnh lẽo cứng rắn như cũ, mím chặt môi không nói tiếng nào.
“Bây giờ tôi tiêm thuốc gây mê cho ngài.” Khúc Yên dừng lại một chút, hỏi bác sĩ, “Thuốc mê này có hiệu quả như thế nào?”
Cô không rõ thuốc gây mê của thời đại này lợi hại hay không, đoán chừng không khiến toàn bộ cơ thể tê dại, chỉ có thể gây mê cục bộ.
“Công hiệu, hiệu quả không tệ......” Bác sĩ cũng sắp đổ mồ hôi lạnh, vị tiểu thư này cái gì cũng không hiểu, lại còn dám ôm loại chuyện lặt vặt này, cô ấy sống đủ rồi sao!
“A, vậy là tốt rồi.” Khúc Yên cúi đầu, tiêm vào đùi Mạc Bắc Đình.
Động tác cô nhanh chóng.
Không chút thừa thãi.
Đối với cảnh máu thịt be bét, cô không sợ hãi chút nào, rất nhanh liền lấy đạn ra.
“Bác sĩ, chuyện băng bó vết thương để cho ngài.” Xử lý xong bộ phận khó giải quyết, Khúc Yên đứng lên, cười tủm tỉm nói với bác sĩ, “Kỹ thuật của tôi ổn chứ?”
“Rất tốt! Rất tốt! Xin hỏi tiểu thư học trường y nào vậy?” Bác sĩ giật mình mở rộng tầm mắt, thủ pháp nhanh chóng lưu loát như thế, so với hắn còn lợi hại hơn nhiều!
Vị tiểu thư này, chân nhân bất lộ tướng*!
*chân nhân bất lộ tướng: người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không lộ sự tài năng của mình ra ngoài.
Khúc Yên cười không đáp.
Ngược lại bí mật trên người cô quá nhiều, liền để tất cả vĩnh viễn trở thành bí mật đi.
Ánh mắt Mạc Bắc Đình tĩnh mịch, gắt gao nhìn cô.
Điều duy nhất hắn có thể xác định chính là cô tuyệt đối không phải cô gái nông thôn bình thường.
Có lẽ, trên người cô từng có kỳ ngộ.