"Uống!" Hắn đè cổ tay lên môi cô, "Máu của anh rất đặc thù, sau khi em uống sẽ chỉ nhận mỗi máu của anh thôi."
"Tư Triệt...... Anh đừng như vậy......" Toàn thân Khúc Yên run rẩy, gắt gao khống chế virus đến choáng váng, "Sau khi em biến thành zombie, dù chỉ nhận mình anh thì có ý nghĩa gì? Em chỉ là một cái xác không hồn, không có tình cảm......"
Khi đó, linh hồn cô cũng không ở lại thân thể này nữa.
Cô không thể trơ mắt nhìn hắn nuôi một con zombie, lừa gạt bản thân cả một đời.
Tơ máu trong mắt Tư Triệt càng đậm, hung hăng nhìn chằm chằm cô: "Khúc Yên, em nói thật cho em biết, có phải em cố ý trúng chiêu của con ả họ Nguyễn kia không? Em cố ý ép anh tự tay gϊếŧ em, có phải hay không?"
Khúc Yên cắn môi, một lát sau mới bình tĩnh lại được, nói: "Anh chỉ cần biết...... Thế giới này cần anh, anh là anh hùng cứu vớt mạt thế. Em...... Không quan trọng."
"Anh hùng? Tại sao anh phải làm anh hùng? Thế giới này chưa từng có ý tốt với anh, dựa vào cái gì muốn anh đi cứu vớt!" Tư Triệt lại bế cô lên, mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, cũng không để ý máu trên tay vẫn chảy, chạy như điên ra khỏi phòng.
Bên ngoài hành lang, Nguyễn Đường núp ở một góc, vốn tưởng rằng Tư Triệt nổi giận với cô ta, nhưng căn bản hắn không trông thấy cô ta, dường như cô ta đã hòa thành một thể với bức tường, không hấp dẫn nổi sự chú ý của hắn.
Nguyễn Đường âm thầm nắm chặt tay, ưỡn ngực, động viên bản thân mình. Không sợ! Cô ta làm chuyện đúng đắn! Dù phải đền bù hay chịu trừng phạt thì cũng đều là đáng giá!
Tư Triệt một đường hối hả bế Khúc Yên phòng nghiên cứu.
"Cứu cô ấy!" Hắn không nói nhảm, nghiêm nghị ra lệnh...
Hai tiến sĩ xem xét tình trạng của Khúc Yên, lắc đầu: "Không cứu nổi, cô ấy đã tiến vào trạng thái biến hóa. Trước khi cô ấy kích động cắn người, nhất định phải gϊếŧ, bằng không......"
Ánh mắt Tư Triệt lạnh lẽo, trừng tiến sĩ một cái rồi bế Khúc Yên đi.
Hắn không trở về ký túc xá mà bế Khúc Yên tới rừng cây nhỏ nơi hai người trốn bảy năm trước.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống thảm cỏ, khuôn mặt tuấn mỹ tỉnh táo lạ thường.
Hắn dịu dàng vén sợi tóc mai bên má cô, trầm giọng nói: "Thế giới này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã tràn đầy ác ý với anh. Em là tia sáng duy nhất rọi vào tim anh, dù em nói em không thích anh, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng em đã sưởi ấm trái tim anh."
"Tư Triệt......" Khúc Yên bắt đầu hừ hừ như mấy con zombie, cô sắp không chịu nổi.
Tư Triệt như không phát hiện, cúi đầu hôn cô: "Đừng bảo anh làm anh hùng, anh không có sứ mệnh đó. Nếu như em rời đi, anh cũng không muốn sống nữa."
Nhưng anh bất tử......
Khúc Yên gào thét ở trong lòng.
Cô đã không thể phát ra tiếng được nữa rồi.
"Đúng, anh không thể tự kết thúc cuộc đời mình." Tư Triệt hiểu ý cô, dịu dàng vuốt ve gò má bé nhỏ, "Nhưng anh có thể hủy thế giới này. Thế giới vô tình, không lưu lại một tia hy vọng cho anh, vậy anh giữ nó lại thì có ích lợi gì?"
Ngữ khí ôn hòa nhưng đáy mắt đầy sát khí với ham muốn hủy thiên diệt địa.
"Tư Triệt......" Khúc Yên khó khăn nói từng từ một, "Em...... em......thích......anh."
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua