“Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với các người luôn.” Khúc Yên nhướng mày, hững hờ, khí thế lại chắc chắn, “Các người không muốn người đàn ông Cố Vân Thâm này, tôi muốn. Tôi quyết định bảo vệ hắn, tương lai các người đừng hối hận!”
Thôi Viện Viện nghe xong liền quên hết tức giận, cười ha ha: “Mày muốn? Vậy mày mau lấy đi! Một tên tàn phế không đứng nổi, bị Cố gia trục xuất, nghèo đến mức phải bán đồ cũ để lấy tiền, loại nam nhân rác rưởi thế kia mà mày còn muốn đoạt!”
Quả nhiên không hổ là phế vật của Khúc gia!
Đồ đần kết hợp với tàn phế, hoàn hảo!
“Viện Viện......” Mẹ kế Thôi Lệ giật giật áo con gái, nháy mắt, để cho cô ta đừng nói nữa.
Khúc Yên ngu xuẩn này muốn tự nhảy vào hố thì còn gì tốt bằng.
Thừa dịp cha Khúc không ở nhà, bây giờ mau quyết định luôn chuyện này.
“Cố lão phu nhân, mời ngài ra.” Ngữ khí Thôi Lệ bỗng nhiên trở nên đặc biệt cung kính, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Một lão thái bà tóc bạch kim, một thân hàng hiệu, ưu nhã cao quý đang đứng ở đó.
“Cố lão phu nhân, vừa rồi ngài đều nghe được, Yên Yên cùng cháu trai của ngài...... Cố Vân Thâm xảy ra quan hệ, hai người dường như còn xác định quan hệ.” Thôi Lệ lấy lòng, cực kì cẩn thận nói, “Ngài xem? Không bằng thành toàn cho Yên Yên cùng Cố Vân Thâm? Hôn ước của Viện Viện cũng nên dừng lại ở đây thôi?”
Sắc mặt Cố lão thái thái lạnh nhạt, tư thái cao ngạo, nheo mắt dò xét nhìn về phía Khúc Yên.
Bà ta từng nghe thấy danh tiếng phẩm tính vị tiểu thư Khúc gia này.
Hôm nay lại nghe cô nói những lời này, xem ra thật sự là ngu xuẩn lại không có tác dụng.
Loại con gái thế này cũng rất phù hợp với Cố Vân Thâm.
“Nếu đã vậy thì cứ quyết định thế đi.” Cố lão thái thái giải quyết dứt khoát.
Khúc Yên nhếch môi.
Cố gia đúng là một ổ yêu ma rắn rết, Cố Vân Thâm đã thảm như vậy, còn muốn đè ép hắn đến chết.
*
Khúc Yên cảm thông sâu sắc với tình cảnh của Cố Vân Thâm, thế là mỗi đêm ghi âm lại càng thêm ôn nhu.
【 Bạn thân mến, ngày hôm nay của bạn thế nào? Chạng vạng tối trời mưa, lúc ra cửa bạn có nhớ mang dù không?
Đêm nay, để tôi đọc cho bạn nghe bài thơ về những ngày mưa. Mưa phùn lành ít dữ nhiều, bạn có thể thấy nó đáng ghét phiền muộn, cũng có thể hiểu là vị ngọt nuôi dưỡng tâm hồn. Tôi hy vọng bạn sẽ lựa chọn vế sau. 】
Thời điểm Cố Vân Thâm nghe đoạn âm thanh này, hắn đang ở trong một căn hộ chung cư cũ.
Hắn vừa dọn vào, trong phòng trống rỗng.
Hắn tăng âm lượng di động lên, giọng cô gái ngọt mềm vang vọng trong phòng cũ kỹ tĩnh lặng tạo nên khung cảnh đặc biệt.
Ngoài cửa sổ mưa phùn tí tách, Cố Vân Thâm nhớ tới chạng vạng tối mình ra ngoài làm việc không mang dù, hắn đẩy xe lăn không được nhanh, cả người ướt nhẹp.
Cố Vân Thâm nghe giọng cô gái, môi mỏng hơi hơi nhếch lên.
Ngược lại rất khéo.
Có thể cô gái đọc thơ này sống cùng một thành phố với hắn.
Ý niệm vừa hiện lên, hắn thuận tay cầm điện thoại, lật qua lật lại cái app này--
Có chức năng gửi tin nhắn riêng cho chủ nhà.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại gõ xuống một dòng chữ: 【 Hôm nay quả thật đã mưa. 】
Gửi tin nhắn đi, hắn không nhịn được cười.
Cười chính mình hoang đường nhàm chán.
Hắn trùng sinh trở về còn nhiều chuyện quan trọng cần làm như vậy, vậy mà lại lãng phí thời gian trên một phần mềm không quan trọng.
Cố Vân Thâm đang chuẩn bị để điện thoại di động xuống, lại nghe " đinh " một tiếng nhắc nhở, có người trả lời tin nhắn.
Hắn nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Bây giờ phần mềm thân thiện như vậy?
Chắc là chương trình tự động phản hồi.
【 Đúng vậy, bây giờ mưa càng lúc càng lớn, tôi đang ngắm mưa bên cửa sổ. 】
Cố Vân Thâm đọc tin nhắn, muốn kiểm tra xem có phải tự động phản hồi không, lại gửi một tin nhắn: 【 Cô cũng ở Hải Thành? 】