Tiểu Thất tiếc nuối đáp: "Kí chủ, cái này không tính. Nhất định phải là nam chính tự tay gϊếŧ ngài thì mới tính."
"Cái gì gọi là tự tay gϊếŧ chết?"
"Một đao gϊếŧ chết, dùng dị năng thiêu chết, tự tay đẩy ngài cho zombie cắn chết, những thứ này đều tính."
Khúc Yên không nói gì, yên lặng đóng hệ thống lại.
Không nghĩ tới chỗ khó của nhiệm vụ cấp SSS này lại nằm ở chỗ " chết ".
"Em vui cái gì?" Tư Triệt hoài nghi nhìn chằm chằm cô.
"Em đâu có vui đâu? Anh nhìn nhầm rồi." Khúc Yên không thừa nhận, "Anh ném em ở đây, em sẽ bị zombie cắn chết đấy."
"Vậy em liền thành thật trả lời vấn đề của anh đi. Bảy năm nay rốt cuộc em đã đi đâu?" Tư Triệt hỏi lại lần nữa.
Vấn đề này quanh quẩn dưới đáy lòng hắn ròng rã bảy năm.
Hắn tưởng tượng về vô số lần gặp lại nhau, suy nghĩ cảnh mình tự tay bẻ gãy cổ cô, báo mối thù bị nhục nhã, bị đùa bỡn trước kia.
Nhưng mà, giây phút thật sự nhìn thấy cô, hắn đột nhiên không muốn gϊếŧ chết cô nữa.
Hắn muốn giữ cô lại, chậm rãi giày vò.
"Nếu anh đã muốn biết như vậy thì em sẽ nói cho anh biết." Khúc Yên lại triển khai năng lực bịa chuyện xưa một lần nữa, "Năm đó sau khi em trêu đùa anh, em gặp một lão đại cấp cao trên đường chạy trốn. Con gái của ông ấy chết dưới miệng zombie nên đã nhận em làm con nuôi, bảo vệ em bảy năm."
"Con gái nuôi?" Mắt Tư Triệt trở nên lạnh lẽo, khóe môi cong lên châm chọc nói, "Cha nuôi tốt như vậy, sống trong mạt thế mà còn bảo vệ một nữ nhân không có quan hệ máu mủ gì trong bảy năm?"
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của hắn đảo qua người cô.
Gương mặt xinh đẹp, tư thái linh lung mê người nhưng lại là một kẻ yếu. Cô gái như vậy, tại mạt thế chỉ có thể trở thành tù binh của đàn ông, dựa vào nhan sắc để sống sót.
Tư Triệt híp mắt lại, phát hiện cô vẫn mặc chiếc áo len cùng kiểu dáng với hắn bảy năm trước.
Cô cũng không ném đi?
Là bởi vì vật tư khó tìm nên không thể tùy tiện lãng phí?
Như vậy xem ra vị cha nuôi kia chưa chắc đã xem cô như bảo bối.
"Em đợi ở đây đi!" Đáy lòng Tư Triệt như bị tảng đá lớn đè lên, ngột ngạt đau đớn, quay đầu nhanh chân rời đi.
"Không được!" Khúc Yên vội vàng đuổi theo, nắm chặt ống tay áo của hắn, lung lay, "Tư Triệt, anh dẫn em đi theo đi."
Cô chết một mình ở chỗ này thì cũng vô ích.
Còn lâu mới cần.
"Buông tay." Tư Triệt lạnh lùng thốt.
"Được." Khúc Yên buông ống tay áo của hắn ra nhưng lại bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt, "Như vậy được không?"
Tư Triệt hít sâu một hơi, lạnh lùng nói lần nữa: "Anh nói là buông tay!"
Khúc Yên nắm chặt hơn, ép hắn đan xen mười ngón: "Không được, anh dẫn em tới thì phải có trách nhiệm mang em ra ngoài."
Tư Triệt đứng tại chỗ, l*иg ngực khẽ chập trùng, một cỗ lửa giận không rõ lí do bỗng cháy hừng hực, vô cùng khó chịu và đau đớn.
Trong rừng rậm đã không còn zombie nữa.
Ít nhất là trong vòng vài dặm không có, hắn có thể nghe được.
So với trước kia cô ném hắn lại để bỏ trốn thì đây có tính là gì.
"Tư Triệt, anh là tốt nhất, đừng bỏ em lại nha." Khúc Yên mềm mại nũng nịu, "Nếu anh tức giận, hận em thì dùng nỏ thép mà em đưa bắn thủng tim em là được. Chứ đừng bỏ em lại đây một mình, em sợ."
Cô dứt khoát ôm lấy toàn bộ cánh tay hắn vào ngực, làm bộ chơi xấu không chịu thả ra.
Sắc mặt Tư Triệt cứng đờ.
Cô đặt tay hắn ở đâu vậy?
"Tư Triệt?" Khúc Yên thấy sắc mặt hắn cổ quái, thăm dò, "Nỏ thép em đưa anh vẫn còn chứ?"
Dùng nỏ thép bắn chết cô, vậy chắc chắn nằm trong phạm vi "tự tay".
"Vứt đi từ lâu rồi." Ngữ khí Tư Triệt lạnh như băng.
Hắn dùng lực rút tay về, nhưng cô lại liều mạng ôm lấy không chịu thả, áp sát vào ngực mình.
Cảm giác mềm mại kia khiến sợi dây lý trí trong đầu hắn chợt đứt ra.
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua