Kỷ Hàn Yên hất Mạc Thanh Đại ra, đuổi kịp Mạc Bắc Đình, giọng nói ẩn chứa sự tức giận và ủy khuất: “Anh Bắc Đình! Không phải anh đã nói là đi ăn cơm với em sao? Anh muốn đi đâu?”
Khúc Yên thấy cô ta dây dưa không ngớt, hơi mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Đốc quân muốn dẫn tôi đến phủ đốc quân, Kỷ tiểu thư có muốn đi cùng không?”
Kỷ Hàn Yên cũng không nhìn cô, hướng về phía Mạc Bắc Đình, cắn môi nói: “Anh Bắc Đình, anh phải về phủ sao? Rất lâu rồi em không đến chỗ anh làm khách, có thể cùng nhau trở về không?”
Mạc Bắc Đình lại từ chối: “Lần sau đi.”
Mặt Kỷ Hàn Yên tái đi.
Trực giác của cô ta quả nhiên không sai.
Anh Bắc Đình bị ca nữ này mê hoặc......
Không được, cô ta tuyệt đối không thể mặc kệ!
“Anh Bắc Đình, chị gái em về nước rồi.” Kỷ Hàn Yên xuất đòn sát thủ.
Mạc Bắc Đình lập tức trầm xuống, nghi ngờ hỏi: “Cô ấy về lúc nào? Vậy mà Kỷ gia không cho tôi biết!”
Kỷ Hàn Yên ưu thương thở dài: “Đây là ý của ba, ba không muốn anh gánh vác.”
Mạc Bắc Đình trầm giọng nói: “Chị gái cô hiện tại ở đâu? Tình huống như thế nào?”
“Chị vẫn như cũ, bác sĩ Smith ở nước Mỹ cũng về cùng. Hắn nói chị gái không khá hơn được, chỉ sợ cũng không cứu nổi.” Kỷ Hàn Yên tựa hồ khổ sở đến bật khóc.
Mạc Bắc Đình nhắm mắt phút chốc, nói với Khúc Yên: “Tôi để phó tướng dẫn cô đi phủ đốc quân, chờ tôi xử lý xong, buổi tối trở về sẽ thực hiện " một đêm " cùng cô.”
“Đốc quân muốn đi bệnh viện thăm chị gái của Kỷ tiểu thư sao?” Khúc Yên ở bên cạnh nghe, trong lòng đã biết chuyện gì xảy ra.
Chị gái Kỷ Hàn Yên tên là Kỷ Noãn Noãn.
Kỷ Noãn Noãn là một tiểu thư khuê các chân chính, tâm tính thuần lương, ôn nhu uyển ước. Năm đó du học ở nước Anh, cô ấy bị kẻ địch của Mạc Bắc Đình bắt cóc.
Lúc đó Kỷ Noãn Noãn thề sống chết không chịu khuất phục, thật bất hạnh bị những người kia thay nhau lăng nhục.
Thời điểm Mạc Bắc Đình chạy đến cứu cô ấy, quần áo rách rưới, tinh thần sụp đổ, nhảy xuống từ tầng ba ngay trước Mạc Bắc Đình.
Mặc dù không ngã chết nhưng lại trở thành kẻ ngốc.
Mấy năm này, dưới sắp xếp của Mạc Bắc Đình, Kỷ Noãn Noãn vẫn luôn trị liệu ở bệnh viện đứng đầu nước Mỹ, nhưng vẫn ngây ngây ngốc ngốc, không thấy tốt hơn.
Mạc Bắc Đình là người trọng tình nghĩa, cảm thấy vô cùng áy náy với cô ấy, hỗ trợ điều trị, đồng thời phá lệ chiếu cố em gái Kỷ Noãn Noãn, cũng chính là Kỷ Hàn Yên. Bằng không lấy bản lĩnh của Kỷ Hàn Yên, sao có thể đặt chân đến Thượng Hải, xử lý trường học cho nữ giới.
“Nói ra đốc quân có thể không tin, y thuật của tôi không tệ.” Khúc Yên Tâm ngẫm lại, quyết định làm " người tốt " thêm một lần.
Nếu Mạc Bắc Đình không thích nữ giới nhưng lại trọng tình nghĩa, vậy cô muốn hắn thiếu cô thật nhiều ân tình.
Để hắn nhớ cả đời.
“A?” Mạc Bắc Đình cũng không tin, “Cô từng học y?”
“Ừ, từng học, chuyên khoa não.” Khúc Yên bịa.
Cô nhịn đau tốn chút tích phân, trong hệ thống thương thành có thuốc.
“Khoa não?” Mặc dù Mạc Bắc Đình cảm thấy quá trùng hợp, nhưng cô đang ở dưới mắt hắn, rất khó trốn đi, tạm thời thử một lần cũng không sao, “Vậy được, cô đi cùng tôi đến bệnh viện.”
“Anh Bắc Đình! Anh thật sự tin tưởng cô ta?!” Kỷ Hàn Yên khiếp sợ kịch liệt kêu lên.
Khúc Yên liếc cô ta một cái: “Thử thì có sao đâu? Chẳng lẽ cô không hi vọng chị gái cô có thể khỏe sao? Tâm tư thật ác độc.”
Kỷ Hàn Yên giận đỏ cả mặt: “Cô nói bậy! Cô căn bản chính là một tên lừa đảo! Tôi tuyệt đối không tin cô biết y thuật. Nếu cô có thể trị thật tốt cho chị gái tôi, tôi quỳ xuống dập đầu cho cô cũng được!”
“A......” Khúc Yên kéo dài âm cuối, cong môi nói, “Vậy cô chờ để dập đầu đi nhé.”
Có vài người thích nói lời ác độc rồi tự làm khổ mình.