Mắt Tư Triệt bỗng nóng lên, hơi nhói đau.
Hắn còn là người sao?
Đã sớm không có ai coi hắn là người.
Chính hắn cũng không rõ mình rốt cuộc là gì.
Cho dù hắn muốn tự sát cũng không làm được.
Hắn đã từng thử dùng đao đâm mạnh vào tim mình, nhưng không được mấy giây, trái tim đã nứt ra liền tự động khép lại.
Đau đớn vô tận, trùng sinh vô tận.
Đây chính là cơ thể bất tử.
"Tư Triệt, bây giờ anh còn chưa thức tỉnh dị năng, đợi đến thời điểm anh có thể, anh sẽ trở nên cực kì cường đại."
Giọng Khúc Yên mềm mại, nhẹ nói, "Cho đến lúc đó, cơ thể bất tử chính là bàn tay vàng vô địch của anh. Anh đừng chán ghét mà vứt bỏ thiên phú đặc thù trời ban này."
Ánh mắt Tư Triệt lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Cô thử cuộc sống của tôi qua mấy ngày liền biết thiên phú đặc thù trong miệng cô là lời nguyền đáng sợ như thế nào."
Khúc Yên trấn an, xoa lưng của hắn, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: "Tôi hiểu ý của anh, đúng là không ai có thể cảm nhận thay anh. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết rằng tương lai đầy hứa hẹn. Anh sẽ không vĩnh viễn sống trong địa ngục, tương lai anh sẽ có những người anh em đáng tin cậy, còn có cả tình yêu tốt đẹp."
Bảy năm sau, hắn sẽ có được hết thảy.
Nữ chính mỹ lệ lại mạnh mẽ yêu hắn tha thiết, còn có một nhóm anh em tốt trung thành, tận tâm, dũng cảm cùng hắn kề vai chiến đấu.
Chỉ cần hắn vượt qua được chướng ngại vật bây giờ, tương lai vô cùng xán lạn.
"A." Tư Triệt khẽ trào phúng nở nụ cười.
Tương lai cô miêu tả là viễn cảnh xa vời mà ngay cả nằm mơ hắn cũng không dám hy vọng.
"Tôi không nói nữa. Dù sao bây giờ tôi cũng sẽ giúp anh, ở bên anh." Khúc Yên ôm chặt eo hắn, chôn mặt vào vai hắn, thật thấp mà nói, "Ngủ ngon, Tư Triệt."
Trên người thiếu nữ có hương hoa nhàn nhạt.
Giống như là hơi thở của mùa xuân tươi đẹp.
Làm cho lòng người khao khát.
Tư Triệt chậm rãi nhắm mắt lại, vứt bỏ mọi ý niệm, cũng như bỏ lại toàn bộ dụ hoặc cô đưa ra.
......
Sáng sớm ngày thứ hai, Khúc Yên thừa dịp Tư Triệt còn đang ngủ, lặng lẽ rời đi một mình.
Gần nhà xưởng bỏ hoang này, tốp ba tốp năm con zombie đang lắc lư.
Khúc Yên nhẹ nhõm dùng băng đao bắn nổ đầu bọn nó.
"Tinh hạch cấp 3 và 4 quả nhiên rất dễ dàng thu hoạch." Cô thỏa mãn nhặt lên hai loại tinh hạch có màu sắc bất đồng.
Cô quay trở lại xưởng.
Tư Triệt đã dậy, hắn cũng không có ý muốn chạy, nhàn nhạt nhìn cô trở về.
"Tư Triệt, anh tỉnh rồi!" Khúc Yên xòe lòng bàn tay ra như dâng bảo vật, "Anh xem, tôi có hai viên tinh hạch này, có thể thăng cấp dị năng hệ chữa trị."
"Là tinh hạch cấp thấp."
Khó trách, không cần dẫn hắn đi hấp dẫn zombie.
Đối với cao thủ cấp 5 như cô, đánh zombie cấp thấp dễ như trở bàn tay.
"Mặc dù là tinh hạch cấp thấp, nhưng thời điểm tôi hấp thụ chúng vẫn cần trải qua quá trình lên cơn sốt và hôn mê." Khúc Yên nhíu mày lại, nhìn bốn phía.
Bây giờ trời đã sáng rồi, lưu dân trong các nhà máy nhà lầu cũng dần ra ngoài, đại khái là muốn đi tìm vật tư.
Nếu như cô hôn mê, chỉ còn lại một mình Tư Triệt không có dị năng, có chút nguy hiểm.
"Vẫn là chờ đến tối thôi." Khúc Yên thu hồi tinh hạch, cong mắt nở nụ cười với Tư Triệt, "Buổi tối anh trông tôi được không?"
Tư Triệt nhìn cô một cái, không trả lời.
Cô dám giao mình cho hắn?
Không sợ hắn thừa dịp cô hôn mê để đào tẩu hoặc gϊếŧ cô?
"Tôi tin anh sẽ trông tôi thật tốt." Khúc Yên rất rõ ràng ý nghĩ của hắn, nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Dù sao tôi vẫn luôn cứu anh, cũng chưa từng làm chuyện gì hại anh. Anh sẽ không lấy oán báo ân đâu, đúng không?"
Tư Triệt lạnh lùng cụp mắt.
Cô nói đúng.
Ít nhất cho tới bây giờ, cô chưa bắt đầu lợi dụng hắn.
______________________________