Hắn đã có thể đi lại bình thường, thân hình cao lớn kiên cường, một thân âu phục thiết kế riêng trông rất ưu nhã. Chỉ là hắn nhìn gầy đi rất nhiều, góc cạnh khuôn mặt càng thêm nhuệ khí, lộ ra vẻ tuấn mỹ mà lãnh khốc.
Trong phòng bệnh, bốn nữ y tá vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, khó nén lòng ái mộ, nhưng không dám tùy tiện mở lời.
“Tình huống của Yên nhi hôm nay như thế nào?” Cố Vân Thâm đi đến bên giường bệnh, ra hiệu y tá đấm bóp tránh ra, tự hắn xoa bóp tay chân cho Khúc Yên.
Người thực vật nằm trên giường lâu, cơ bắp dễ bị teo lại, hắn thuê chuyên gia tới xoa bóp. Lúc nào có thời gian, nhất định hắn sẽ đến bệnh viện, buổi tối cũng không đi đâu mà nằm ngủ trên ghế sofa.
Nam nhân anh tuấn nhiều tiền lại thâm tình như vậy, cả nhóm nữ bác sĩ cùng y tá bệnh viện đều lặng lẽ thảo luận, vụиɠ ŧяộʍ ái mộ.
Các cô vừa hâm mộ lại động lòng.
Nam nhân ưu tú như vậy, nữ nhân nào gặp được đều là hạnh phúc lớn trong đời, vậy mà người hắn yêu tha thiết lại là một người thực vật.
Thật khiến người ta muốn cướp, muốn tranh, nhưng cũng không có biện pháp.
“Tình huống của Khúc tiểu thư vẫn giống như lúc trước.” Y tá trưởng trả lời, “Sáng nay bác sĩ tới làm kiểm tra thông lệ, nói Khúc tiểu thư trong thời gian ngắn e rằng vẫn chưa thể tỉnh lại, mong Cố tiên sinh chuẩn bị tâm lý.”
Cố Vân Thâm lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Chuẩn bị tâm lý gì? Yên nhi nhất định sẽ tỉnh.”
Y tá trưởng cúi đầu, không dám mở miệng.
Thật ra mọi người đều biết, tổng giám đốc tập đoàn Yên Tụ mới quật khởi này, tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn tàn nhẫn, ngắn ngủi chưa đến một năm đã đánh tập đoàn Cố thị đến không có khả năng đánh trả.
Nhắc tới điểm yếu của tổng giám đốc trẻ tuổi này cũng chỉ có vị hôn thê nằm ở trên giường bệnh như người thực vật -- Khúc Yên.
Hơn một tháng trước, bác sĩ trưởng đã phán đoán, sóng não Khúc tiểu thư ngày càng tĩnh mịch, có xu hướng tử vong.
Nói một cách khác, Khúc tiểu thư không chịu được lâu nữa, sẽ chết.
Nhưng tổng giám đốc Cố giống như nghe không lọt tai.
“Các ngươi đều đi ra ngoài.”
Cố Vân Thâm đuổi hết người ra ngoài, đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại, hắn mới ngồi xuống bên cạnh giường nói chuyện cùng Khúc Yên.
“Yên nhi, em ngủ gần một năm rồi.” Hắn giơ tay vuốt ve gương mặt cô gái trên giường bệnh, lực đạo rất nhẹ, giống như sợ dùng sức sẽ làm tổn thương cô, “Anh luôn nằm mơ, mơ thấy em nói với anh, em nhất định sẽ trở về. Em còn nói, trong thế giới của anh nhất định sẽ có ánh sáng cùng hạnh phúc. Yên nhi, em sẽ không nuốt lời, đúng không?”
Cô gái lẳng lặng nằm giống một con búp bê không có mạng sống, tinh xảo xinh đẹp lại âm u đầy tử khí.
Dường như Cố Vân Thâm không phát hiện ra, vẫn nói chuyện cùng cô, giống như cô có thể nghe thấy: “Anh sửa lại tên cho công ty chúng ta, gọi là tập đoàn Yên Tụ. Em là đại cổ đông, tên của em được đặt ở phía trước, em có thích không? Nếu không thích thì anh lại đổi, đổi đến khi nào em thích mới thôi. Ngày đó nếu như không phải em ngốc nghếch đầu tư cho anh 10 tỷ, anh không thể phân cao thấp cùng tập đoàn Cố thị nhanh như vậy.”
Hắn tự tay chải và cắt tỉa mái tóc dài đen nhánh rối bù của cô.
Các bác sĩ đều nói sóng não cô dần không còn động tĩnh, sớm muộn cũng sẽ chết, nhưng mỗi ngày hắn thăm cô lại cảm thấy da dẻ cô hồng hào, tóc vẫn mọc rất tốt, đen như mực, dường như vẫn tràn đầy sức sống.
Cô sẽ không chết.
Dù như thế nào hắn đều không thể tin được cô sẽ chết.
“Đúng rồi, Yên nhi, suýt chút nữa quên nói cho em. Vốn là hôm nay cha em muốn tới thăm em, nhưng không khéo ông ấy lại đang khởi động một hạng mục lớn, tạm thời không thể phân thân, phải chờ ngày mai mới có thể tới.”
Động tác của Cố Vân Thâm cực kỳ ôn nhu, chậm rãi chải mái tóc dài của cô, một bên trầm thấp nói, “Em cần anh giúp em báo thù, anh cũng đã giúp. Mẹ con Thôi thị đời này cũng đừng nghĩ đến việc ra tù, cha em cũng thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ. Tên rác rưởi Lương Tấn kia, sau khi thân bại danh liệt chuẩn bị xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió, anh cho người để một ít đồ trong hành lý của hắn, hắn bị hải quan bắt.”
Cố Vân Thâm cúi đầu hôn trán cô, “Còn có một bảo bối rất quan trọng đối với em, chờ em tỉnh lại, anh sẽ cho em xem.”
Môi hắn chạm vào da cô, đôi mắt chậm rãi đóng lại, che giấu vẻ đau xót.
Yên nhi, chừng nào em mới có thể trở về?
Nếu như......
Em thật sự không quay lại nữa, em bảo anh phải đi đâu để tìm em?
Hoàng tuyền bích lạc, anh không sợ chết, chỉ sợ không thể gặp lại em một lần nữa.