“Khá êm tai......” Cố Vân Thâm tự lẩm bẩm.
Hắn từ nhỏ đã có một đam mê không muốn cho ai biết.
Thích nghe đủ loại âm thanh êm tai, không phân biệt nam nữ.
Nhưng cực ít âm sắc có thể khiến hắn thực sự hài lòng.
Cố Vân Thâm nghe xong ba bài thơ, cuối cùng lại nghe thấy cô gái kia độc thoại: 【 Bạn thân mến, dù thế giới này có bao nhiêu gian khổ, có bao nhiêu hiểm ác, mong bạn vẫn luôn tin tưởng sẽ có thiên sứ tới sưởi ấm tâm hồn bạn. Chúc ngủ ngon, hãy mơ đẹp nhé. 】
Cố Vân Thâm nhếch môi, không khỏi cười nhạo.
Thiên sứ?
Sưởi ấm?
Thế giới này quả thực xấu xí hiểm ác, cho nên hắn chỉ tin tưởng bản thân mình.
Cố Vân Thâm tắt điện thoại, vào phòng rửa mặt.
Hắn vốn cho rằng hôm nay sẽ không thể ngủ yên, không nghĩ tới sau khi nằm xuống, rất nhanh liền thiếp đi...
*
Khúc Yên từ phòng làm việc về nhà, không ngạc nhiên chút nào trông thấy mẹ kế cùng chị kế ở phòng khách ngồi chờ cô.
“Yên Yên, con đã về rồi!” Mẹ kế Thôi Lệ từ trên ghế salon đứng lên, dáng vẻ lo lắng, “Con đã đi đâu? Hơn nửa đêm cũng không về nhà.”
Khúc Yên lười xem bà ta diễn kịch, trực tiếp hỏi: “Hai mẹ con các người không ngủ được, chờ tôi có chuyện gì?”
Chị kế Thôi Viện Viện ha ha cười hai tiếng, âm dương cổ quái nói: “Chị có người bạn trông thấy em đi khách sạn thuê phòng cùng đàn ông. Không phải em có bạn trai rồi sao? Em làm vậy liệu có xứng với người ta không?”
Khúc Yên liếc cô ta một cái.
May là cô ta còn biết nguyên chủ có bạn trai.
Ngủ với bạn trai người khác có vẻ cũng tuyệt vời đấy.
“Yên Yên đi thuê phòng với ai?!” Mẹ kế Thôi Lệ giật mình, phối hợp diễn trò với con gái của mình.
“Chính là nam nhân bị Cố gia trục xuất, Cố Vân Thâm.” Thôi Viện Viện châm chọc, “Biết rõ là vị hôn phu của con, em ấy còn cố ý thuê phòng cùng hắn, có chủ ý muốn làm con khó chịu chăng?”
Khúc Yên miễn cưỡng tựa trên tường, lạnh nhạt nhìn kẻ xướng người hoạ.
“Yên Yên, thế mà con lại lên giường với vị hôn phu của chị gái con?!” Mẹ kế Thôi Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói, “Nếu khi đó con không muốn nhường hôn ước này cho chị gái con thì đừng đáp ứng. Hiện tại làm ra loại chuyện này, để người ngoài biết được thì sẽ nhìn Khúc gia chúng ta như thế nào? Mặt mũi cha con để ở chỗ nào?”
Khúc Yên vẫn không nói lời nào, mắt hạnh liễm diễm giễu cợt.
Thôi Lệ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, tiếp tục nói một mình, lớn tiếng nói, “Nếu con đã xảy ra quan hệ với Cố đại thiếu gia, vậy con nhất định phải gả cho hắn! Hôn ước của chị con với hắn phải hủy bỏ!”
“Chỉ vậy thôi à?” Khúc Yên khinh miệt quét mắt nhìn mẹ con các cô.
Ánh mắt của cô chọc giận Thôi Viện Viện.
Thôi Viện Viện đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên: “Mày có ý gì?”
Khúc Yên khinh thường lướt qua khuôn mặt rõ ràng đã phẫu thuật của cô ta: “Tôi thẳng thắn nói cho cô biết, dù cô muốn gả cho Cố Vân Thâm, cô cũng không xứng. Dù người ta có nghèo túng nhưng thẩm mỹ cơ bản vẫn còn, sẽ không nguyện ý cưới một khuôn mặt rắn rết.”
Thôi Viện Viện tức giận đến toàn thân phát run: “Mày, mày lặp lại lần nữa cho tao!”
Cô ta hận ai nói cô phẫu thuật thẩm mỹ nhất!
Cho tới bây giờ cô ta đều tự xưng là mỹ nữ tự nhiên!
“Cằm đã làm, mặt cũng gọt, nâng mũi, tiêm filler, không sai chứ? Những thứ này đều là sự thật, cô còn không cho người khác nói sao?”
Khúc Yên cũng không phản đối việc phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ là Thôi Viện Viện ác độc nên có muốn trêu tức cô ta, “Cố Vân Thâm lớn lên trong nền giáo dục tinh anh, tinh thông mọi thứ, giám định tranh sơn dầu, đồ cổ, thẩm mỹ hạng nhất, một đồ dởm tồi tàn như cô còn muốn hủy hôn với người ta á? Cứ chờ bị hủy hôn đi!”
Khúc Yên hài lòng nhìn Thôi Viện Viện phát cáu khiến mặt trắng bệch.
Mấy ngày trước, lão thái thái Cố gia tới cửa bức hôn, cho nên mẹ con Thôi Viện Viện mới bị ép phải sử dụng thủ đoạn hạ dược đưa lên giường.
Thật ra lão thái thái Cố gia cũng không phải người tốt gì.
Bà ta muốn Cố Vân Thâm không dễ chịu, cưới một nữ nhân chỉnh dung chua ngoa lại phóng đãng.