Khúc Yên bối rối leo lên xe, hỏi: "Đã trễ như thế này, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Không đi đâu cả, đêm nay ngủ trong xe." Tư Triệt ngồi bên cạnh cô, thản nhiên nói, "Cửa phòng cháy hỏng rồi, ngày mai anh tìm người tới sửa."
"Ngủ trong xe?" Khúc Yên run run người, trong xe quá lạnh, sớm biết thế thì cô đã mặc áo lông xuống, "Vậy anh mau khởi động xe, mở điều hòa đi."
"Không được, xăng trân quý, không thể lãng phí như vậy." Tư Triệt dựa lưng vào thành ghế, tùy ý nhắm mắt lại, "Cứ ngủ đi."
"Vậy em đi lên phòng lấy chăn." Khúc Yên kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa lại, "Anh mở cửa xe cho em."
"Sợ lạnh? Anh cho phép em ôm anh để sưởi ấm." Hắn nhắm mắt lại, không mở cửa ra, ngữ khí lười nhác mang theo chút trêu đùa.
Khúc Yên nghi ngờ nhìn hắn.
Hình như hắn không tức giận nữa.
"Tư Triệt, anh đưa chìa khóa xe cho em." Cô khom người sờ túi hắn.
Trong túi áo không có, cô lại đi sờ túi quần.
Cô sờ tới sờ lui, Tư Triệt nhịn một lúc, đột nhiên giữ tay cô lại, nghiêng người đè cô xuống: "Anh không ngại làm nốt chuyện vừa rồi ở trong xe đâu."
Không gian trong xe nhỏ hẹp, hắn lại cao, đầu gối chống ở mép ghế, nửa người trên gần như áp sát cô.
Bầu không khí trở nên mập mờ trong nháy mắt.
Khúc Yên cứng đờ, không dám động đậy, buồn bực nói: "Anh mau buông em ra! Ở ngay bên ngoài thế này, nhỡ có người đi qua thì làm sao? Nhỡ trên tầng có người trông thấy thì làm sao?"
"Không phải em thích chơi sao? Có người trông thấy thì càng vui." Tư Triệt cọ rớt giày, chen chúc nằm xuống với cô.
Ghế sau vốn chỉ lớn một chút, căn bản không đủ cho hai người nằm, hắn đưa tay kéo cô vào trong ngực, mặt đối mặt dán chặt lấy nhau.
Tư thế quá thân mật.
Khúc Yên cảm thấy trên người hắn lại bắt đầu nóng lên, hô hấp nóng bỏng sát gần môi cô.
Hắn không hôn, nhắm mắt nói: "Sợ lạnh thì ôm chặt chút, lỡ chết cóng rồi anh không chịu trách nhiệm đâu."
Khúc Yên tức giận cắn hắn một cái: "Anh xấu bụng!"
Tư Triệt trầm thấp ừ một tiếng: "Bị em ép."
Khúc Yên chen vào ngực hắn, cánh tay hắn vòng qua thắt lưng cô, kéo sát lại hơn nữa.
Nhờ hơi nóng trên người hắn mà cô thấy ấm hơn rất nhiều, không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng tư thế này căn bản không thể ngủ được.
Rõ ràng hắn có phản ứng.
Sao cô có thể coi như không có chuyện gì?
"Tư Triệt, lấy năng lực và địa vị hiện tại của anh, muốn đổi phòng cũng không thành vấn đề chứ?" Khúc Yên quyết định thương lượng cùng hắn một chút, "Ngủ trong xe quá chật chội, không thoải mái, ngủ không ngon."
"Anh không cảm thấy thế." Tư Triệt nhắm mắt thản nhiên nói.
Hương hoa hồng nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi hắn, đã lâu ngày không gặp.
Hắn bất động thanh sắc hít vào một hơi, đáy lòng đau đớn mang theo nỗi nhớ da diết.
Bao nhiêu đêm giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, bên cạnh trống rỗng, chỉ còn không khí lạnh lẽo, hương hoa thoang thoảng đều là ảo ảnh.
Chỉ có bây giờ, cô nằm trong ngực hắn mới là chân thật.
"Khốn nạn." Khúc Yên mắng.
"Được, coi như anh khốn nạn." Tư Triệt không tính toán với cô, ôm chặt hơn nữa.
......
Hai người ôm chặt lấy nhau trong xe, xó xỉnh đằng xa, Nguyễn Đường núp trong bóng tối, cầm ống nhòm nhìn trộm tình huống trong xe.
Cô ta cắn môi đến chảy cả máu mà không hề phát hiện.
Khúc Yên quá tâm cơ!
Trước kia tàn nhẫn tổn thương A Triệt như vậy, bây giờ lại dùng thủ đoạn quyến rũ lừa gạt A Triệt.
Nếu như A Triệt lại bị Khúc Yên tổn thương thêm lần nữa, chỉ sợ trái tim hắn sẽ hoàn toàn chết lặng.
Cô ta không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra!
Cô ta nhất định phải ngăn lại!
Khúc Yên, nữ nhân ích kỷ ác độc này nên bị trừng phạt bởi công lý.
Cô ta nhất định sẽ gϊếŧ Khúc Yên, dù bị A Triệt căm hận, cô ta cũng phải làm như vậy.
Một ngày nào đó trong tương lai, A Triệt sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của cô ta!
______________________________
Nhan: Nguyễn Đường cứ như biếи ŧɦái ý (◎-◎;)
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua