"Cô có tin tôi cá chết lưới rách, để cho cô chết rất khó coi không!" Cố Vân Mặc điên cuồng gào lớn.
"Lại uy hϊếp tôi." Khúc Yên không nhanh không chậm nói, "Con người này, không đúng, con quỷ này, thật không có trí nhớ tốt gì cả. Tôi đã nói là tôi ghét bị uy hϊếp mà."
Cô tuyệt đối không để tàn hồn Cố Vân Mặc ở trong cơ thể mình.
Càng không có khả năng để hắn ta nhờ vào đó đi uy hϊếp Cố Vân Thâm.
"Cô...... Cô còn muốn làm gì?!" Cố Vân Mặc gầm thét, trắng trợn kêu gào trong đầu cô.
Hắn có biện pháp khiến Cố Vân Thâm hàng đêm gặp ác mộng, cũng có thể để nữ nhân này không thể sống yên ổn mỗi ngày.
Hắn không làm Cố Vân Thâm phát điên được, chẳng lẽ còn ép không nổi một nữ nhân sao!
"Không phải anh rất muốn cá chết lưới rách sao? Tôi thành toàn cho anh." Khúc Yên đưa mắt nhìn Cố Vân Thâm hôn mê trên giường bệnh.
Mặt hắn bây giờ có chút nhợt nhạt nhưng chỉ là vì tạm thời kiệt sức thôi.
Chờ hắn tỉnh táo lại, sẽ dần dần khôi phục, có thể đứng lên đi lại, có thể quay trở về cuộc sống của người bình thường.
"Xin lỗi, Tiểu Cố."
Khúc Yên nghiêng người cúi xuống, hôn lên đôi môi lạnh như băng của Cố Vân Thâm, "Vốn muốn cho anh nhiều ấm áp cùng ngọt ngào rồi mới đi nước cờ này. Nhưng em không hi vọng mỗi ngày hai chúng ta đều bị người khác uy hϊếp. Dựa theo tính tình của anh, nhất định sẽ hi sinh chính mình để che chở cho em. Nếu làm như vậy thì sẽ uổng phí tấm lòng thành của em."
Cô không biết Cố Vân Thâm có thể nghe thấy được hay không, vẫn tiếp tục nói, "Anh phải nhớ lấy, em nhất định sẽ trở lại. Thế giới của anh, nhất định sẽ có ánh sáng cùng hạnh phúc."
Cô chạm vào môi của hắn, hôn một cái.
Tiếp đó cô giơ tay lên, đem Trấn Ma Đỉnh khảm vào ngực mình.
Hồn phách Cố Vân Mặc cảm nhận được một cỗ sát khí to lớn vô cùng, kinh hãi quát: "Nữ nhân đáng sợ này, cô làm gì vậy! Chẳng lẽ chính cô cũng không muốn sống nữa sao!"
"Cứ hò hét trong đầu tôi, ồn ào quá." Khúc Yên cởi giày ra, leo lên giường bệnh, nằm xuống bên cạnh Cố Vân Thâm, nắm chặt tay hắn, mười ngón đan xen.
"Cô mau lấy pháp khí ra đi! A...... Đau......" Tàn hồn Cố Vân Mặc trong cơ thể Khúc Yên run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khúc Yên bị hắn thét đến đau đầu, ghét bỏ nói: "Nếu anh đã dám làm ác nhân, không đúng, ác quỷ, sao lại không chịu nổi chút đau ấy? Hôm nay tôi để anh yên tâm chết nhắm mắt, nói rõ ràng cho anh biết chẳng mấy chốc anh sẽ hồn phi phách tán. Thế giới này không cần loại hại người như anh, anh không xứng đầu thai luân hồi."
"A a a --" Cố Vân Mặc kêu thảm từng đợt, oán hận gào thét, "Cô thà chết cũng muốn cùng tôi đồng quy vu tận sao! Nữ nhân ngu xuẩn ác độc này! Cố Vân Thâm có cái gì tốt, đáng giá để cô vì nó mà đi chết!"
"Cố Vân Thâm tốt chỗ nào, tôi biết là đủ rồi." Khúc Yên cùng Cố Vân Thâm đang hôn mê thân mật quấn lấy nhau, ở trong lòng khinh miệt nói, "Nhưng mà có một câu, anh nói sai rồi. Loại ác quỷ ích kỷ lại máu lạnh như anh còn chưa xứng để tôi chôn cùng. Anh sẽ hồn phi phách tán, nhưng tôi lại không bỏ mình. Anh, đi đi --"
Cô ngưng tụ tinh thần lực, đột nhiên kích phát linh lực Trấn Ma Đỉnh, từ trong cơ thể cô phát ra ánh sáng màu lam nhạt, công kích thẳng vào hắc khí!
"A --" Cố Vân Mặc phát ra tiếng thét cuối cùng oán sợ không cam lòng, âm thanh dần tiêu tan......
Ánh sáng trên Trấn Ma Đỉnh bình ổn lại, yên tĩnh dừng lại ở trong lòng Khúc Yên.
Mi mắt Khúc Yên rung động, từ từ trở thành bất lực rũ xuống.
Cô kích phát linh lực ở trong cơ thể, nhưng thân thể này của nguyên chủ chịu không nổi, chỉ có thể lâm vào trạng thái "ngủ say" trước.
......
Khi Cố Vân Thâm tỉnh lại liền phát hiện mười ngón tay đan vào nhau.
Ngón tay cô gái mềm mại vô lực quấn lấy ngón tay hắn.
Hắn đột nhiên giật mình, ngồi bật dậy: "Yên nhi!"