Khúc Yên không biết hắn đang nghĩ gì, dường như cảm xúc rất phức tạp.
"Khúc Yên, nếu như em nói thật......" Tư Triệt nắm chặt tay thành nắm đấm, cảm giác tim đập càng ngày càng nhanh.
Hắn còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên có người gõ gõ cửa sổ xe.
Khúc Yên quay đầu nhìn lại, phát hiện là Giang Từ.
"A Triệt, mau mở cửa!" Giang Từ thùng thùng gõ cửa, ánh mắt khó nén khỏi sự lo lắng mà đảo qua Tư Triệt, thấy hắn không có biểu lộ đau buồn khổ sở gì mới yên tâm hơn một chút.
"Có chuyện gì?" Tư Triệt thu liễm cảm xúc, mở cửa xe xuống, vươn vai một chút.
Tối hôm qua bị Khúc Yên gối cả đêm, chân tê hết cả rồi.
"A Triệt, cậu...... Không sao chứ?" Giang Từ dò xét trên dưới hắn.
"Tôi có thể có chuyện gì?" Tư Triệt khẽ liếc hắn ta một cái, "A Từ, anh đang nghĩ đến mấy chuyện linh tinh gì đấy?"
"Tôi có thể nghĩ linh tinh gì chứ?" Giang Từ lại nhìn Khúc Yên bên trong xe.
Khung cảnh đáng sợ bảy năm trước, đến bây giờ còn rõ mồn một trước mắt hắn ta...
A Triệt bị zombie cắn từng miếng thịt, máu me đầm đìa, Khúc Yên còn mất trí nói cái gì mà "Ngủ cũng ngủ rồi, không còn hứng thú nữa".
Về sau A Triệt bộc phát dị năng, tình huống càng kinh khủng, thiêu rụi cả kho hàng, ước chừng đốt trọn một ngày một đêm.
Về sau, A Triệt như nổi điên tìm kiếm Khúc Yên khắp nơi.
Tìm kiếm bảy năm, bặt vô âm tín.
"A Triệt, cậu dự định làm gì cô ấy......" Giang Từ đè thấp âm thanh, hỏi, "Một đao gϊếŧ chết? Hay là chuẩn bị giữ lại để chậm rãi giày vò?"
Tuyệt đối không nên yêu lại từ đầu, thằng nhóc A Triệt này vừa bướng bỉnh lại điên cuồng, nếu như lại tổn thương thêm lần nữa, e rằng không chỉ đơn giản là đốt một kho hàng mà có khi còn hủy luôn cả thế giới cũng nên.
"Giữ lại chậm rãi trả thù." Tư Triệt hời hợt nói, "Cô ấy không trốn được."
Giang Từ ớn lạnh.
Xong, lại lọt hố tình rồi!
"Yên Yên......" Trong lòng Giang Từ biết không khuyên nổi Tư Triệt, dứt khoát chuyển hướng sang Khúc Yên, thái độ vẫn giống như lúc trước, nói, "Bảy năm không gặp, em có rảnh không, anh muốn tâm sự với em."
Khúc Yên gật đầu: "Được, anh Từ."
Cô xuống xe, Tư Triệt lại nắm chặt tay cô, lãnh đạm nói với Giang Từ: "Cô ấy không rảnh."
Giang Từ: "......"
Thằng nhóc này, có phải cậu ngốc không!
Tôi đang cứu cậu đấy!
"Cửa phòng tôi cháy rồi, anh tìm người tới sửa giúp tôi." Tư Triệt không khách khí phân phó Giang Từ, nói xong liền kéo Khúc Yên đi.
Giang Từ tức giận trừng bọn họ, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tình bạn giữa hắn và A Triệt dần chặt chẽ qua mỗi lần làm nhiệm vụ suốt bảy năm qua. Mặc dù hắn từng có ấn tượng với Khúc Yên, thậm chí còn muốn cạnh tranh công bằng, nhưng tận mắt nhìn A Triệt bảy năm qua sống không bằng chết, hắn không muốn có bạn gái nữa.
Độc thân không tốt sao?
Tự do mới là vô địch!
......
Tư Triệt dắt tay Khúc Yên trở lại phòng.
Cô rửa mặt xong thì Tư Triệt đã nấu bữa sáng.
Cũng là đồ ăn mà dị năng giả hệ mộc trồng, hương thơm đặc biệt làm cho bụng cô sôi ùng ục.
"Anh ăn ngon miệng!" Khúc Yên gắp lát khoai tím, cắn một miếng lại một miếng, nhét đầy miệng, mơ hồ nói, "Không biết vì sao em hơi muốn ăn mì tôm vị thịt bò dưa muối."
Trước đây cô và Tư Triệt bỏ trốn khỏi căn cứ Kiêu Dương, ở tạm khu dân tị nạn mấy ngày, khi đó ăn mì tôm cực kì ngon!
"Đáng tiếc, dù bây giờ có mì tôm thì cũng quá hạn rồi, không thể ăn." Khúc Yên tiếc nuối nói.
Mạt thế đã mười năm.
Rất ít thực phẩm trước mạt thế có hạn sử dụng dài như vậy.
"Nếu em không sợ đau bụng, thật ra anh cũng có." Tư Triệt lãnh đạm nói, chậm rãi ăn điểm tâm, "Trong không gian của anh có một tầng lưu động, đồ ăn đặt trong đó sẽ không hư. Nhưng anh không thể đảm bảo ăn vào sẽ không có việc gì."
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua